Thậm chí không cần phải nói ra lời thệ ước gì đó, chỉ cần hai người cam tâm tình nguyện, Lục Phụ tất sẽ biết được nội dung thệ ước.
Kỷ Hạ hài lòng gật đầu, Phục Cừu Kiếm xuất hiện, Kỷ Hạ nắm chặt chuôi kiếm, chỉ về hướng Thanh Phù Nhậm hỏi:
"Tại sao nửa năm qua Chu Thanh quốc lại lặng lẽ hành quân, không hề có động tĩnh gì, các ngươi đang có mưu đồ gì?"
Thanh Phù Nhậm cười to:
"Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi nghĩ cầm kiếm chỉ vào cổ họng của ta thì ta sẽ sợ..."
Âm thanh của gã đột ngột im bặt, trong đầu gã bỗng xuất hiện một thanh âm cực lớn, mệnh lệnh gã, chi phối gã:
"Nói cho hắn biết!"
"Nhanh! Nói cho hắn biết!"
Gần như toàn bộ ý thức Thanh Phù Nhậm lập tức bị đạo âm thanh này áp đảo trong nháy mắt, một chút ý thức còn sót lại vùng lên phản kháng, chống lại đạo âm thanh hùng vĩ này!
Kỷ Hạ cảm nhận được Phục Cừu Kiếm hơi rung rung, hắn giống như cảm nhận được lực lượng của Phục Cừu Kiếm không ngừng bị kích phát, bị đè ép.
"Hình như năng lực thật sự của thanh kiếm Fragarach còn có hạn chế, gặp phải Thần Thông cảnh, người có ý chí kiên định không nghĩ tới sẽ phí sức như vậy. Nhưng mà đây còn ở dưới tình huống Linh Luân của Thanh Phù Nhậm bị phong bế, nếu như Linh Luân của Thanh Phù Nhậm còn có thể chuyển động, e rằng Phục Cừu Kiếm không cách nào khiến hắn đi vào khuôn khổ."
"Có lẽ cũng trách người chủ nhân như ta quá yếu, không thể làm trợ lực cho thanh kiếm này."
Trong lòng Kỷ Hạ thầm nghĩ, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thanh Phù Nhậm đang run rẩy, quát lớn:
"Nói cho ta!"
Âm thanh vang dội không ngừng vang vọng trong đầu Chu Thanh quốc sư, không ngừng phá hủy ý chí còn sót lại của quốc sư, trong cổ họng Thanh Phù Nhậm phát ra tiếng gào trầm thấp, rốt cục ý thức của gã hoàn toàn bị trấn áp!
Dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú của Lục Du, Cơ Thiển Tình, Triệu Khúc, Cảnh Úc, hai mắt hắn vô thần, đồng tử tan rã, chậm rãi mở miệng nói:
"Đại Phù quốc phái sứ giả đến Chu Thanh, lệnh Chu Thanh quốc chúng ta đào Xích Viêm Thạch cho Đại Phù quốc, nếu có thể đào ba vạn cân Xích Viêm Thạch thì sẽ ban cho Chu Thanh một kiện Linh Phù Khí và thỏa mãn một nguyện vọng của Chu Thanh!"
"Một vạn năm ngàn tướng sĩ của Chu Thanh ta ngoại trừ bốn ngàn người trú đóng ở Thương Thanh Sơn, những tướng sĩ còn lại đều tiến về Xích Viêm Sơn ở phía Bắc Chu Thanh, đào Xích Viêm Thạch!"
"Nguyện vọng gì?" Kỷ Hạ hỏi.
"Bây giờ chúng ta đã đào được hai vạn cân trong số ba vạn Xích Viêm Thạch, nguyện vọng mà nước ta muốn Đại Phù quốc ưng thuận sau khi đã nộp hết ba vạn cân Xích Viêm Thạch là Đại Phù quốc sẽ điều động cường giả tàn sát tất cả Thái Thương tướng sĩ, đến lúc đó đại quân của Chu Thanh ta có thể làm chủ hai tòa Thái Thành và Thương Thành mà không có bất kỳ trở ngại nào, nô dịch Nhân tộc..."
Sắc mặt Lục Du âm trầm như có thể chảy ra nước khi nghe thấy những lời này của Thanh Phù Nhậm.
"Nếu như thế, vậy sao ngươi còn tới Thái Thành ám sát tiên quốc chủ? Yên tĩnh ngồi chờ là được."
Câu hỏi của Kỷ Hạ khiến vẻ mặt Thanh Phù Nhậm có biến hóa, rốt cục con ngươi vô thần của gã cũng có một tia dị dạng:
"Ta ngẫu nhiên biết được Kỷ Thương có một hạt giống của Thiên Ngô Thụ, có thể trồng ở bên trong tại Linh Luân, đợi đến khi có được Linh Thai, đăng lâm Ngự Linh cảnh, khỏa hạt giống này sẽ cắm rễ ở ngay bên trong Linh Thai, che chở Linh Thai, Linh Thai sẽ liên tục không ngừng cung cấp lực lượng của Linh Nguyên!"
"Ta không muốn hạt giống của Thiên Ngô Thụ bị cường giả của Đại Phù cướp đi trước, cho nên thừa dịp Kỷ Thương trọng thương tới đây ám sát Kỷ Thương, không nghĩ tới Kỷ Thương đã chết, hạt giống của Thiên Ngô Thụ cũng khô héo theo Linh Luân của Kỷ Thương..."
Kỷ Hạ yên lặng gật đầu, vừa định thả Phục Cừu Kiếm trong tay ra, đột nhiên lại nhớ tới cái gì:
"Công pháp của ngươi gọi là Ám Trần Hiển Hóa Công? Ngươi mau nói ra bí tịch và điểm quan trọng cần lưu ý của nó, Mông Quỷ, ngươi đến ghi chép."
Mông Quỷ khom người ưng thuận.
Thanh Phù Nhậm khôi lỗi nói ra bí tịch và yếu điểm của Ám Trần Hiển Hóa Công, nhưng Mông Quỷ không lấy giấy bút để ghi chép, mà chỉ đứng bên cạnh Thanh Phù Nhậm yên tĩnh lắng nghe, Chu Thanh quốc sư mới vừa nói xong, hắn khom người nói với Kỷ Hạ:
"Quốc chủ, Mông Quỷ đã nhớ kỹ toàn bộ."
Kỷ Hạ ngạc nhiên, cho Phục Cừu Kiếm vào trong Thần Thụ.
Thanh Phù Nhậm chậm rãi tỉnh lại, nhớ tới bản thân bị Kỷ Hạ khống chế, nói ra rất nhiều bí mật, ngay cả công pháp gia truyền cũng bị Kỷ Hạ hỏi ra, gương mặt không khỏi đỏ bừng, trong mắt lóe lên quang mang oán độc.
Kỷ Hạ ngồi trên chiếc ghế mà Cảnh Úc mang tới, cầm một chén nước, nhìn Thanh Phù Nhậm cười nói:
"Gọi ta một tiếng gia gia, ta sẽ ban chén nước này cho ngươi uống."
Thanh Phù Nhậm khẽ nhếch miệng, đang định mỉa mai Kỷ Hạ một câu, chợt cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh bỗng nhiên tối xuống, một đôi mắt thật to lơ lửng trong hư không tăm tối, nhìn gã chăm chú, xung quanh con mắt có vô số oan hồn vẫn đang kêu gào thê lương thảm thiết!
Khủng bố vô cùng, sắp thôn phệ hắn!
Gã vội vàng hô:
"Gia gia!"
Hư không hắc ám, đôi mắt to lớn, tiếng hò hét của vô số oan hồn phát ra từ phế phủ của gã biến mất không thấy gì nữa.
Nụ cười trên mặt Kỷ Hạ chợt tắt, chén trà trong tay nện lên đầu Thanh Phù Nhậm, lạnh lùng nói:
"Ta không có loại tôn tử như ngươi!"