Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đại Phù quốc thật sự cường đại như vậy?" Kỷ Hạ ngồi ngay ngắn ở trên vương tọa, bên dưới là hai vị thượng thần Kỷ Khánh, Kỷ Trạch, cùng với mấy vị trọng thần như Lục Du, Triệu Khúc, Mông Quỷ, Trường Phụng, Cơ Thiển Tình cũng ngồi ngay ngắn ở phía dưới.

"Quốc chủ, Đại Phù quốc so sánh với Thái Thương, đó chính là hồ lớn với ao nhỏ, Đại Phù quốc thổ lớn hơn Thái Thương mấy chục lần; binh lực của bọn hắn rất mạnh, chúng ta là không có cách nào ước lượng; trong đó lại có vô số tu giả cường đại đếm mãi không hết, có thể nói là nhân tài đông đúc." Lục Du giới thiệu về Đại Phù cho Kỷ Hạ nghe.

Có vẻ Triệu Khúc nghĩ đến chuyện cũ nào đó, trong mắt lờ mờ hiện lên hồi ức, thật lâu sau mới lên tiếng nói:

"Từ thuở thiếu thời thần đã từng đi Đại Phù tu tập những việc mà tế tự cần giải quyết, đồ đằng của Đại Phù quốc cũng như Thái Thương ta, đều là Đại Phong."

"Dáng vẻ người Đại Phù quốc cũng giống với Nhân tộc chúng ta, chỉ là bọn hắn trời sinh có phù văn đi kèm, máu đen như mực, rõ ràng là khác với huyết mạch Nhân tộc, bọn hắn cũng giống như tất cả chủng tộc trong Vô Ngần Man Hoang, đều coi thường và xem Nhân tộc chúng ta như heo chó, muốn giết liền giết."

Kỷ Hạ cau mày nói:

"Nhiều nhất là ba tháng, Chu Thanh quốc có thể đào được một vạn cân Xích Viêm Thạch còn lại, đến lúc đó Đại Phù điều động cường giả đến đây, chúng ta còn có đường sống sao?"

Triệu Khúc cười khổ lắc đầu:

"Nếu như Đại Phù thật sự phái cường giả đến đây, Thái Thương chắc chắn không còn cơ hội sống sót."

"Tại Vô Ngần Man Hoang, cường giả sẽ xoá bỏ kẻ yếu, nên đừng nói đến cơ hội sống sót cho kẻ yếu, thậm chí lý do để tồn tại cũng không có." Cơ Thiển Tình yếu ớt lên tiếng.

Kỷ Hạ vỗ đầu một cái, ngồi dậy từ trên chỗ ngồi:

"Ta chính là Đại Phong ý chí ở Vô Ngần Man Hoang này, nếu bọn hắn đã tín ngưỡng Đại Phong, hẳn là sẽ cho ta hai ba phần mặt mũi a?"

Hai mắt đám người Lục Du, Mông Quỷ sáng lên, Triệu Khúc cùng Cơ Thiển Tình nhìn hắn với ánh mắt bất đắc dĩ, nghiêm túc nói:

"Đại Phù là ngọn nguồn của tín ngưỡng Đại Phong, với chút đạo hạnh ấy của ngươi, có thể lừa được ai?"

Kỷ Hạ nhìn thấy ánh mắt của hai người, lúng túng cười hai tiếng, lại ngồi trở lại vương tọa.

Trong lúc đám người thương nghị đối sách, có một vị thủ vệ tiến vào bẩm báo:

"Quốc chủ, đã triệu tập bách quan và dân chúng trong thành đi tới trước hoàng cung."

Kỷ Hạ hít sâu một hơi, đi xuống vương tọa bước về phía cung lâu.

Trên cung lầu, Thanh Phù Nhậm bị trói chặt bởi dây xích thô to được chế tạo từ kim chúc, Âm Đinh cầm trường đao trong tay, đứng sau lưng Thanh Phù Nhậm, bọn hắn hướng về phía đám người lít nha lít nhít dưới cung lầu, trong đó có quan lại, có Kỷ Thủ quân, có dân chúng bình thường của Thái Thương.

Kỷ Hạ giang hai tay ra, lập tức có hai thị nữ tiến lên giúp hắn chỉnh lại y quan ngay ngắn.

Hắn đi tới rìa cung lâu, nhìn xuống dân chúng vô biên vô tận ở dưới lầu.

Tất cả bách tính Thái Thương cũng đang nhìn hắn chăm chú, nhìn chằm chằm vào cái vị tân quốc chủ lúc trước nổi tiếng với danh hiệu ‘Ngang bướng’, trong ánh mắt của bọn hắn có nghi vấn, có không hiểu, cũng có tuyệt vọng.

"Con dân Thái Thương! Ta là Kỷ Hạ, nhi tử của Kỷ Thương! Từ khi Thương quốc chủ băng hà, Kỷ Hạ ta kế nhiệm Thái Thương đại thống, cũng từ ngày đó Kỷ Hạ ta là Thái Thương đạo nghĩa, tổ chế, Đại Phong ý chí Hạ vương!" Nhờ có thuật pháp của Mông Quỷ mà giọng nói của Thái Thương quốc chủ lại lần nữa vang vọng đất trời.

Bách tính lặng yên không một tiếng động, sự hiểu biết của bọn hắn đối với Kỷ Hạ chỉ dừng lại ở những lần âm thầm chửi mắng khi trà dư tửu hậu.

"Mấy ngày trước Cưu Khuyển thừa dịp Thái Thương lâm vào tình cảnh khó khăn khi tai hoạ giáng xuống, quốc chủ qua đời, ồ ạt xâm lấn Thái Thành, Thương Thủ quân ra sức chém giết, bởi vì Đại Phong giáng thần tích, cho nên Thái Thương ta mới có thể vượt qua một kiếp."

Bách tính bắt đầu xì xào bàn tán, bọn hắn lờ mờ nghe được từ miệng các tướng sĩ trở về thăm người thân, Đại Phong ý chí hàng thế cứu vớt Thái Thương, nhưng lại không hiểu rõ tình hình cụ thể trong đó.

"Không nghĩ tới hôm nay lại có ác đồ tàn bạo lẻn vào Thái Thành, tám mươi sáu hài đồng của Thái Thương ta trúng độc thủ của ác nhân!"

Nghe được tin tức này, đám người vốn đang an tĩnh, đột nhiên bộc phát ra tiếng vang kinh khủng, bọn hắn lớn tiếng quát mắng, gầm thét, thút thít, loạn thành một đoàn.

m thanh như sấm dậy, Kỷ Hạ yên tĩnh nhìn con dân Thái Thương, để mặc bọn hắn phát tiết.

Một lát sau, Kỷ Hạ đưa tay ra để hàng vạn con dân Thái Thương dần dần ngừng lại, trước cung lầu lại trở nên yên tĩnh.

"Người hành hung chính là Chu Thanh quốc sư Thanh Phù Nhậm, sau khi hắn giết những đứa trẻ này thì có ý đồ hành thích ta, nhưng bị chúng tướng sĩ anh dũng can đảm bắt sống! Vì thế, Thái Thương phải trả cái giá đắt chính là hai vị Đại tướng và ba trăm tướng sĩ tinh nhuệ!"

"Giết chết hắn! Giết chết hắn! Giết chết hắn!"

Đám người lại lần nữa sôi trào, âm thanh gầm thét cuồng bạo giống như thực chất, tiếng gầm này nối tiếp nhau càng lúc càng lớn, Kỷ Hạ bất đắc dĩ tạm thời ngừng nói lần nữa, yên tĩnh chờ đợi lửa giận của con dân Thái Thương dần tắt.

Lại qua một hồi lâu, âm thanh của đám người yếu dần, Kỷ Hạ nói:

"Hài tử chính là hy vọng của Thái Thương ta! Chu Thanh quốc sư giết hài tử của Thái Thương ta, so với việc hành thích ta thì tội lại càng không thể tha, hôm nay ta làm Thái Thương quốc chủ, ban chết cho Thanh Phù Nhậm!"

Bách tính lập tức reo hò.

Triệu Khúc ở sau lưng lo lắng nói:

"Giết chết Chu Thanh quốc sư có thể khiến Chu Thanh quốc phản ứng kịch liệt hay không, nếu như bọn hắn xuất binh báo thù, đến lúc đó Thái Thương trái phải đều thụ địch, quá hung hiểm a?"

"Không sai! Kỷ Hạ, nếu như ngươi dám giết ta, Chu Thanh quốc ta tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, tất cả nhân tộc Thái Thương sẽ chết không có chỗ chôn!" Trên mặt Thanh Phù Nhậm có giọt mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống, ngoài miệng lại không ngừng kêu gào đe doạ vị Thái Thương quốc chủ trẻ tuổi này, để hắn thay đổi chủ ý.

Kỷ Hạ liếc mắt nhìn qua Thanh Phù Nhậm, giải thích với Triệu Khúc:

"Chu Thanh quốc chủ hiện tại không phải kẻ ngu, Đại Phù đã đáp ứng Chu Thanh quốc đến lúc đó sẽ tiêu diệt Thái Thương, hiện tại ta giết chết Thanh Phù Nhậm, ngoại trừ kích thích Chu Thanh quốc để bọn hắn càng cố gắng đào Xích Viêm Thạch thì hoàn toàn không có bất kỳ hậu quả nào khác."

"Buồn cười nhất chính là tên quốc sư này bị tham niệm quấy phá, vì muốn độc chiếm hạt giống Thiên Ngô Thụ của tiên quốc chủ mà che dấu tung tích, đến Thái Thành một mình, hôm nay ta giết hắn, nếu Chu Thanh quốc không phái mật thám điều tra thì cũng không thể biết được hắn đã chết, đúng là buồn cười đến cực điểm."

Triệu Khúc gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói:

"Không bằng lưu lại con tin, ngày khác tác chiến với Chu Thanh, có thể để bọn hắn sợ ném chuột vỡ bình."

Kỷ Hạ chưa có lên tiếng, Lục Du đã lắc đầu:

"Nếu như cường giả của Đại Phù quốc đích thân đến đây, con tin như Thanh Phù Nhậm cũng không có ích lợi gì."

Rốt cuộc Thanh Phù Nhậm cũng ý thức được, lúc trước ý nghĩ của gã đơn thuần cỡ nào, trước đó hắn còn ỷ vào thân phận quốc sư của mình, từ đầu đến cuối đều cảm thấy một tên quốc chủ còn non nớt như Kỷ Hạ không dám giết hắn, nhưng hôm nay hắn đã cảm nhận được sự sợ hãi.

Vị quốc chủ trẻ tuổi này cũng không non nớt như hắn nghĩ, tất cả mọi thứ đều như hắn nói, vì ban thưởng của Đại Phù quốc, tất nhiên Chu Thanh quốc chủ sẽ không nóng lòng phái binh báo thù cho hắn, đã như vậy thì Thái Thương cần gì phải bận tâm nữa?

Thân thể hắn không ngừng run rẩy, thế nhưng Linh Luân bị dược vật kỳ dị của Mông Quỷ phong kín, mặc dù có chỗ buông lỏng nhưng chưa đủ để hắn.

"Có đại thần khuyên ta để tặc nhân này làm con tin, ngày khác cùng Chu Thanh quốc đổi lấy giống thóc, thế nhưng ta lại không muốn như thế!"

"Tặc nhân giết hài tử của Thái Thương ta tức là giết đi tương lai của Thái Thương ta, dù có là giống thóc gì hay tài bảo cũng đều không thể đền bù tổn thất của Thái Thương, chỉ có khiến đầu của hung thủ rơi xuống đất, mới có thể an ủi những hài tử kia ở trên trời có linh thiêng!"

Giọng nói của Kỷ Hạ vang vọng đất trời, rốt cục con dân Thái Thương hét to:

"Thái Thương quốc chủ, Thái Thương quốc chủ, Thái Thương quốc chủ!"

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, Phục Cừu Kiếm bị hắn nắm trong tay.

Hắn đi tới trước mặt Thanh Phù Nhậm, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi của Thanh Phù Nhậm nhìn qua hắn.

"Ngươi không thể giết ta! Ngươi không thể giết ta! Ta vừa mới tiến vào Thần Thông, thành tựu tương lai vô hạn, ngươi không thể giết ta..."

Âm thanh cuồng loạn của Thanh Phù Nhậm chợt im bặt, Kỷ Hạ nâng một cái đầu máu me đầm đìa lên, vô số con dân Thái Thương điên cuồng hò hét, trong mắt đều là kích động, trong lòng cảm kích.

Bởi vì người bị chém đầu hôm nay là đại nhân vật thuộc hàng nhất đẳng của Chu Thanh quốc, là Chu Thanh quốc sư.

Bởi vì hắn ra tay hại chết hài tử của Thái Thương mà bị tân quốc chủ chém đầu!

Ở trong mắt tân quốc chủ, vô số tài bảo từ việc trao đổi quốc sư của một nước cũng không quan trọng bằng mười mấy hài tử áo rách quần manh!

"Tân quốc chủ chính là Đại Phong ý chí trên thế gian này!"

"Không sai, sở dĩ cuộc chiến với Cưu Khuyển có thể thắng, toàn bộ là nhờ Đại Phong ban một ngàn cường quân cho quốc chủ!"

Trong đám người bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, một truyền mười mười truyền trăm, không ngừng có con dân Thái Thương hô to Đại Phong, hô to quỳ lạy quốc chủ, vô số người lít nha lít nhít quỳ rạp xuống đất, tràng diện vô cùng hùng vĩ!

Sau khi Kỷ Hạ cảm động, mừng rỡ, hưng phấn, âm thầm nghĩ: "Thu hoạch được cảm xúc của sinh linh thì có thể thu hoạch được linh chủng, tán đồng hẳn là một trong những cảm xúc nhỉ? Nhiều người tán đồng như vậy..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK