Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Thiển Tình nhìn cây cự cung lớn đến khoa trương ở trong tay.

Cây cự cung này được chế tạo từ một loại kim chúc ngân sắc kỳ dị, cả hai cánh cung đều được khắc một cái cánh màu đen, cự cung cao bằng một người nhưng trọng lượng lại không nặng bằng Thanh Quân Kiếm của nàng.

“Cây cung này tên là gì” Cơ Thiển Tình hiếu kỳ hỏi.

Nàng bị bí mật truyền triệu vào cung, vẻ mặt Kỷ Hạ nghiêm túc đưa cây ngân cung này cho nàng, đồng thời trịnh trọng nói với nàng nhất định phải bảo quản nó thật tốt.

“Thập Phương Cung, là vũ khí ta ngẫu nhiên có được, uy lực không tầm thường, ngươi cầm về bảo quản cho tốt, có lẽ đến thời khắc nguy hiểm, có thể phát ra công dụng vô cùng quan trọng.” Kỷ Hạ nghiêm túc giải thích.

“Cây cung này rất kỳ quái, trên thân cung nhìn thì không thấy có điểm kỳ lạ, nhưng khi ta cầm nó trong tay, có thể cảm nhận rõ được lực lượng khủng bố ẩn sâu trong cây cung.”

Cơ Thiển Tình cảm nhận được lực lượng trên thân cung, trong mắt lóe lên sự thán phục:

“Loại lực lượng này cường đại đến mức khiến ta kinh hồn bạt vía, ngươi lấy được thứ đồ mạnh như thế này từ đâu?”

Kỷ Hạ nghe thấy lời tán thưởng của Cơ Thiển Tình, hài lòng gật đầu nói:

“Ngươi kéo được cây cung này không”

Cơ Thiển Tình vô thức đưa tay lên giữ dây cung, muốn kéo cung ra.

Kỷ Hạ rùng mình, vội vàng bước lên vỗ vào bàn tay đang kéo cung của Cơ Thiển Tình nói:

“Chậm thôi, cây Thập Phương Cung này khá là đặc biệt, chỉ có thể sử dụng một lần, vô tình dùng mất thì hỏng bét.”

Cơ Thiển Tình đặt cự cung xuống, im lặng đưa bàn tay bị Kỷ Hạ vỗ ra sau lưng hỏi:

“Chỉ có thể dùng một lần”

Kỷ Hạ gật đầu:

“Không sai, ta đưa Thập Phương Cung cho ngươi là vì tu vi của ngươi mạnh nhất, có thể kéo được cây cung này, đến khi chiến sự nổ ra, ngươi sẽ dùng nó bắn chết nhân vật đầu não của phe địch.”

Cơ Thiển Tình cẩn thận tỉ mỉ xem xét Thập Phương Cung, lại đưa Thập Phương Cung cho Kỷ Hạ nói:

“Quốc chủ, cây cung này vẫn nên để ngươi bảo quản, khi nào bùng nổ chiến sự thì ngươi lại đưa cho ta.”

Trong ánh mắt nghi hoặc của Kỷ Hạ, nàng tiếp tục giải thích:

“Vũ khí cường đại như thế, nếu như bảo quản không tốt để người khác kéo ra, hậu quả khó mà lường được, vừa nãy ta thấy quốc chủ đột ngột lấy ra Thập Phương Cung, chắc tiên quốc chủ để lại bảo bối trữ vật gì đó cho ngươi, chi bằng đặt Thập Phương Cung vào trong bảo bối trữ vật, mang theo bên người, an toàn hơn để ta cầm về giấu đi.”

“Hơn nữa vũ khí cường đại như thế ở bên cạnh, lại không thể thử nghiệm uy lực, ít nhiều cũng thấy ngứa ngáy khó chịu.”

Kỷ Hạ nghĩ một hồi, phát hiện quả thực có lí liền thu Thập Phương Cung vào trong Cấm Hủ Thần Thụ.

Cơ Thiển Tình thấy cung tiễn to lớn như vậy biến mất một cách qủy dị, không khỏi thắc mắc:

“Tiên quốc chủ để lại cho ngươi bảo bối trữ vật này và Thập Phương Cung sao, lần đầu ta được nhìn thấy vũ khí mạnh như Thập Phương Cung.”

Kỷ Hạ tỏ vẻ thần bí nhìn tứ phía, giơ tay ra hiệu Cơ Thiển Tình lại gần.

Cơ Thiển Tình còn tưởng rằng Kỷ Hạ muốn chia sẻ bí mật gì với nàng, xích lại gần Kỷ Hạ, dỏng tai lắng nghe, chỉ nghe thấy Kỷ Hạ thấp giọng nói:

“Ta là Đại Phong ý chí, đương nhiên là Đại Phong ban bảo bối này cho ta.”

Cơ Thiển Tình nhướn mày, giẫm một cước lên chân Kỷ Hạ, Kỷ Hạ kêu đau oai oái, hai tay ôm mũi chân nhảy ra xa.

“Hừ!”

Cơ Thiển Tình hừ một tiếng, một thân váy màu đỏ dài thướt tha như tiên nữ hạ phàm, quay người bước ra ngoài cửa.

Đúng lúc này, có thị vệ đến bẩm báo:

“Quốc chủ, bồn nước bên bờ sông Hải Khứu đã hoàn tất thi công.”

Chưa đến hai ngày bồn nước cực lớn đã hoàn thành, Kỷ Hạ lại lần nữa cảm thấy tự hào về tinh thần thiết thực của Thái Thương nhân tộc.

Hắn đứng bên cạnh bồn nước, nhìn hồ nước cực lớn trước mắt, trong hồ nước đã được lát từng lớp đá bằng phẳng ngay ngắn, san sát nhau, trông tràn ngập mỹ cảm cổ xưa.

“Mở van, đổ nước vào.” Đại sư Lỗ Án của Công Tượng phủ ra lệnh, ba tên quân sĩ Thương Thủ quân chầm chậm vặn khóa sắt trong tay, nước trong sông Hải Khứu đổ vào trong bồn nước, chỉ trong thời gian một chung trà, bồn nước đã được đổ đầy.

“Quốc chủ, rốt cuộc bồn nước này có tác dụng gì?” Lỗ Án ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

Lục Thượng thư cũng thắc mắc:

“Lúc trước quốc chủ nói rằng bồn nước này sẽ trở thành mạch máu của Thái Thương, không biết rốt cuộc một cái bồn nước như thế này kỳ diệu ở điểm nào.”

Kỷ Hạ cũng rất băn khoăn về tác dụng của tinh thạch tẩy tủy, hắn vốn muốn thử trước một chút nhưng không rõ lượng nước có liên quan trực tiếp đến hiệu quả của tinh thạch hay không, nên vẫn luôn gác lại.

Trên bờ sông Hải Khứu lúc này ngoài lượng lớn quân sĩ Thương Thủ quân tá túc ở bờ sông ra, còn có hai vị thượng thần, mấy vị Thái Thương đại thần và Cơ Thiển Tình cùng với bốn vị tướng quân của Thương Thủ quân.

Kỷ Hạ hít một hơi thật sâu, bước đến trước bồn nước trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, tâm niệm vừa động, một viên hắc sắc tinh thạch cỡ bằng một đầu người trên thân Cấm Hủ Thần Thụ trong đầu bỗng nhiên biến mất không thấy, xuất hiện trong tay Kỷ Hạ.

Viên hắc sắc tinh thạch này có hơn trăm mặt, mỗi một mặt đều dùng một phương thức đặc biệt để khúc xạ ánh sáng mặt trời, thoạt nhìn vô cùng lóng lánh.

Kỷ Hạ cầm viên Tẩy Tủy Tinh Thạch ném vào trong bồn nước.

Tẩy Tủy Tinh Thạch rơi vào trong nước, trong nước bỗng nhiên hiện lên linh quang, bồn nước lại lần nữa trở lại bình thường.

Kỷ Hạ ngây người một hồi, chần chừ nói:

“Tốt.”

Cơ Thiển Tình cũng như các tướng quân, đại thần đều nhìn thấy linh quang, trong lòng cũng hết sức kinh ngạc, bọn họ không biết hắc sắc tinh thạch đó là cái gì. Nhưng trong tay của vị tân quốc chủ này quả thật có rất nhiều thứ kỳ quái, cho dù là thanh phi kiếm của hắn hay là hồ lô triệu hồi linh hồn tiên quốc chủ trở lại đều khiến người ta rất kinh ngạc.

Ngay sau đó, bọn họ mong đợi nhìn Kỷ Hạ, muốn Kỷ Hạ giải thích xem rốt cuộc cái viên tinh thạch mà hắn ném vào trong nước là thứ gì.

Kỷ Hạ ho nhẹ, ra lệnh cho Dung Lộc đứng bên cạnh:

“Triệu mười vị quân sĩ của Thương Thủ quân đến đây.”

Dung Lộc nhận lệnh đi ngay, mới có mấy phút đã có mười vị quân sĩ cao lớn bước tới, hành lễ với quốc chủ.

Kỷ Hạ gật đầu, cầm lấy cái gáo trong tay Lỗ Án, lại có thị nữ bưng lên hơn hai mươi cái chén nhỏ làm bằng đá.

Thiếu niên quốc chủ đích thân khom người múc từ trong bồn nước ra một gáo nước đầy.

Tay hắn cẩn thận bưng gáo nước giống như chỉ sợ sẽ làm lãng phí nước sông rẻ tiền nhất của Thái Thương quốc, cẩn thận tỉ mỉ đổ đầy mỗi một cái chén nhỏ.

Các đại thần trầm mặc nhìn hành động của Kỷ Hạ, họ cũng rất hiếu kỳ và mong đợi.

Cơ Thiển Tình cũng vậy, nàng định dùng Linh Nguyên cảm nhận nước trong bồn có chứa lực lượng khác biệt không, nhưng không cảm nhận được gì.

Hai nàng thị nữ bình thường bưng các chén đã được đổ đầy nước của bồn nước cho tất cả mọi người có mặt, mỗi người một chén, bản thân lặng lẽ đứng ở một bên.

Kỷ Hạ suy nghĩ một hồi, lại cầm lấy cái chén bên cạnh tự tay rót đầy, đưa cho hai thị nữ.

Sắc mặt hai nàng ửng đỏ, cho dù Thái Thương quốc có nhỏ đi chăng nữa, cũng có hơn sáu mươi vạn người, chàng thanh niên trước mắt này là quốc chủ của hơn sáu mươi vạn dân, các nàng chỉ là một thị nữ, quốc chủ tự mình rót nước cho thị nữ, làm sao các nàng không kích động cho được.

Các nàng dùng đôi tay run rẩy đỡ lấy cái chén, chỉ thấy Kỷ Hạ đứng dậy nói:

“Hôm nay là ngày đại lễ của Thái Thương ta, có thể hy vọng của chúng ta sẽ tan tành.”

“Nhưng cũng có thể từ nay trở đi Thái Thương thật sự sẽ giành được cơ hội sống sót, cho nên tất cả các con dân Thái Thương có mặt ở đây đều phải theo ta uống chén nước đầy này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK