“Cho nên Ác Khuyển quân của Cưu Khuyển quốc đều có tu vi Lục Trọng Thiên?”
Trong đầu Kỷ Hạ hoàn toàn không có chút khái niệm nào về cấp độ tu hành.
“Không sai, ba ngàn Ác Khuyển của Cưu Khuyển quốc, mỗi một người đều có tu vi Lục Trọng Thiên, cường đại hơn Thương Vệ quân đã vẫn lạc, phần lớn trong năm ngàn Thương Vệ vẫn đang ở tu vi Ngũ Trọng Thiên, chỉ có thể dựa vào số lượng mà đấu với Ác Khuyển quân một trận.”
Ánh mắt Lục Du vẫn đang tỉ mỉ quan sát âm binh đang đứng im dưới lầu, miệng thì giải đáp nghi vấn của Kỷ Hạ.
“Nói như vậy thì đại đa số Thương Thủ quân cũng chỉ có tu vi Tứ Trọng Thiên?” Kỷ Hạ tiếp tục hỏi.
“Không sai, tám ngàn Thương Thủ quân đối đầu với một nghìn Ác Khuyển quân thì chỉ có thua, đại khái năm nghìn chiến lực của bọn hắn ngang bằng với Liệp Thực quân, gần như là không có phần thắng, ở Thái Thương ngay cả hài tử ba tuổi cũng biết điều này.”
Bỗng nhiên Cơ Thiển Tỉnh tiếp lời, nàng thực sự không hiểu được vì sao một người thân là Thái tử lại hỏi những vấn đề mà hài đồng ba tuổi ở Thái Thương cũng biết.
“Vậy ngươi xem thực lực của những âm binh này của ta đại khái đang ở cấp độ nào?”
Kỷ Hạ không thèm để ý tới giọng nói mỉa mai của Cơ Thiển Tình, tiếp tục hỏi:
“Một ngàn âm binh này có thể tranh phong với Ác Khuyển quân không?”
Cơ Thiển Tình nhìn ba vị âm tướng dưới lầu, trầm ngâm một phen, hồi đáp:
“Dựa vào khí thế phát ra lúc này thì thực lực của ba vị tướng lĩnh này rất cường đại, cũng không kém hơn Ác Khuyển tướng Bát Trọng Thiên bao nhiêu, bọn hắn và những binh sĩ kia có thực lực vô cùng cổ quái, ta không có cách nào cảm ứng được sự ba động của Linh Nguyên trên người bọn hắn nhưng ta có thể cảm nhận được thực lực của những binh sĩ này rất mạnh, gần như có thể ngang hàng với Thương Vệ.”
Lục Du nói:
“Mặc dù những binh sĩ dưới trướng điện hạ rất cường đại nhưng đối đầu trực diện với Ác Khuyển quân thì e là vẫn dữ nhiều lành ít. Điều khiến người khác lo lắng nhất là Cưu Khuyển có ba ngàn ác khuyển, lần xâm lấn Thái Thương này bọn hắn chỉ phái ra một ngàn, nguyên nhân là những tên khốn kiếp của Cưu Khuyển quốc kia biết được tin tức Thương Vệ toàn diệt, cũng biết tin quốc chủ đã chết nên tự tin một ngàn Ác Khuyển là có thể hủy diệt Thái Thương.”
“Thế nhưng nếu gặp phải tình huống ương ngạnh chống cự thì hai ngàn ác khuyển còn lại sẽ lập tức chạy đến, với tốc độ hành quân cao nhất của bọn hắn thì e chỉ cần hai canh giờ có thể gấp rút tiếp viện cho chiến trường, đến lúc đó Thái Thương vẫn không thoát khỏi con đường bị hủy diệt.”
Kỷ Hạ nhíu mày, biên giới của Thái Thương quốc rất nhỏ, chỉ có bán kính năm trăm dặm nhưng giữa biên cảnh của Thái Thương và Thái Thành có lộ trình tám trăm dặm thêm hai ngàn vũ khí mà chỉ cần hai canh giờ đã có thể đuổi tới?
Nếu Ác Khuyển quân không có tọa kỵ, đi bộ hành quân cũng có thể nhanh như vậy thì lực lượng của Ác Khuyển quân thực sự rất cường đại.
“Cho dù như thế nào thì trận chiến này vẫn phải thắng!” Kỷ Hạ thầm nói trong lòng.
Ký ức trong đầu nói cho hắn biết, Nhân Tộc là chủng tộc nhỏ yếu nhất ở Man Hoang, trong mắt những chủng tộc khác chỉ là đồ ăn.
Nếu Thái Thành bị ác khuyển công phá thì gần sáu vạn Nhân tộc của Thái Thương trong hai tòa Thái thành và Thương Thành sẽ bị tàn sát một cách vô tình, nhục thể bị ướp gia vị giống như lương thực dự trữ của Cưu Khuyển quốc để vượt qua Nhật Tịch.
Kỷ Hạ nghĩ đến những thứ này vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế giới này có ba mặt trời nhô lên từ ba hướng là Đông, Nam và Bắc, vào giữa trưa sẽ tụ vào một điểm, qua chính ngọ ba mặt trời tiếp tục dựa theo quỹ tích vận hành mà trở về theo đường cũ.
Một năm mười hai tháng lại có hai tháng ba mặt trời này bãi công tập thể, thế giới lâm vào tăm tối không có ánh nắng nên vạn vật dừng sinh trưởng, thực vật trồng trọt cũng khô héo chết đi, bão tuyết trên trời liên miên không ngừng, vô cùng rét lạnh.
Đây chính là Nhật Tịch, tức là mặt trời yên lặng.
Thế giới không thể tưởng tượng nổi này khiến Kỷ Hạ vừa mới tiêu hóa xong ký ức vô cùng rung động và không hiểu.
Nhưng hắn cũng không có thời gian sửa chữa quy luật bên trong bởi vì đại sự đang ở trước mắt, hắn vẫn nên tìm cách để bảo trụ Thái Thương lúc Ác Khuyển quân lâm thành.
Nếu Thái Thương bị công phá, ba ngàn dặm xung quanh hoàn toàn không có quốc gia của nhân loại, ngay cả chỗ để để bọn hắn rút lui cũng không có.
“Tám ngàn Thương Thủ quân, trong đó hai ngàn cung thủ, không bằng chúng ta tử thủ Thái Thành?”
Một vị tướng lĩnh bước ra ngoài, đây chính là một trong bốn vị tướng quân của Thương Vệ quân, tên là Dung Lộc.
Cơ Thiển Tình lắc lắc đầu nói:
“Chúng ta có âm binh của điện hạ tương trợ, hẳn là có thể ngăn cản sáu ngàn Cưu Khuyển quân ập tới lần này nhưng chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không thể để Ác Khuyển quân còn lại có thời cơ đến tiếp viện.”
Kỷ Hạ gật đầu nói:
“Quả thật là như vậy, mặc dù tử thủ thành trì chiếm cứ lợi thế nhưng cũng đưa quyền chủ động cho Cưu Khuyển, lúc tử thủ một khi lực lượng âm binh bại lộ trong mắt Cửu Khuyển thì bọn hắn có thể thong dong rút lui, sau đó chờ đợi Ác Khuyển khác tới tiếp viện, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết.”
Cơ Thiển Tình kỳ quái nhìn Kỷ Hạ, những lời này lại phát ra từ trong miệng của một tên phế vật thực sự là hiếm có.
“Thế nhưng dựa vào lực lượng trước mắt, mặc dù không sợ sáu ngàn Cưu Khuyển nhưng phải tốc chiến tốc thắng thì e rằng vẫn không thực tế.” Lục Du nhíu mày.
Kỷ Hạ nghe thấy vậy, hơi suy tư, đột nhiên nói với Cơ Thiển Tình:
“Phải chăng vạn dân của Thái Thương đã biết tin tức Cưu Khuyển tập kích?”
Cơ Thiển Tình nói:
“Đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, bách tính đang chôn bẫy rập trước Thái Thành.”
Kỷ Hạ gật đầu lại hỏi:
“Tình báo thì sao? Trở về chưa? Cưu Khuyển quân cách Thái Thành còn bao xa?”
“Còn không tới ba trăm dặm.”
Kỷ Hạ nhíu mày lo nghĩ, cẩn thận liếc nhìn bách quan trên lầu, lẩm bẩm nói:
“Không kịp thẩm vấn từng người.”
Trên mặt Cơ Thiển Tình lộ ra vẻ không hiểu.
Kỷ Hạ tới gần Cơ Thiển Tình, kề miệng vào gần lỗ tai Cơ Thiển Tình, thân thể nàng lập tức trở nên cứng ngắc, sắc mặt dần trở nên nguy hiểm.
Đang muốn một cước đá bay Kỷ Hạ thì nghe thấy âm thanh nhỏ bé mà cẩn thận của Kỷ Hạ:
“Bốn vị tướng quân thủ hạ kia của ngươi tin được không?”
Cơ Thiển Tình sững sờ, trả lời chắc chắn:
“Tin được.”
Kỷ Hạ đạt được câu trả lời chắc chắn, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, hắn lui về phía sau hai bước, lấy Thái Thương quốc lệnh trong tay ra quát:
“Dung Lộc, Trữ Giao, Tả Côn, Mông Ngôn, bốn vị tướng quân nghe lệnh.”
Bốn vị tướng quân nhìn thấy Thái Thương quốc lệnh liền vội vàng bước ra, khom người nghe lệnh.
Cơ Thiển Tình và Lục Du nhìn về phía Kỷ Hạ, hoàn toàn không hiểu hành động của hắn, ánh mắt nhìn Kỷ Hạ mang theo sự chất vấn.
“Ngoại trừ Cơ tướng quân, Lục Thượng thư và Sử quan Triệu Khúc, bắt giữ toàn bộ bách quan giải vào ám lao!”
Thành lâu xôn xao!
Bốn vị tướng quân nghĩ bản thân nghe lầm, đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên nghe theo mệnh lệnh của Kỷ Hạ hay không.
Trong một khắc Lục Du và Triệu Khúc nghe thấy mệnh lệnh của Kỷ Hạ, trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc nhưng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, dường như bọn hắn đã hiểu ra, trầm mặc không nói.
Cơ Thiển Tình nhìn chằm chằm vào Kỷ Hạ một chút rồi nói với bốn vị tướng quân:
“Còn chưa động thủ?”
Dung Lộc hoàn hồn, tay phải hắn vung lên, mấy chục thủ vệ trên lầu vây quanh bách quan.
Bách quan của Thái Thương lập tức loạn thành một đoàn.
“Điện hạ, Cơ tướng quân, Thượng thư, đây là vì sao?”
“Đây là loạn mệnh! Kỷ Hạ, ngươi nghĩ có âm quân làm thủ hạ là có thể muốn làm gì thì làm sao? Chớ có quên quốc chủ trước đây!”
“Ta cai quản ám lao, muốn giải ta vào ám lao sao?”
Kỷ Hạ làm ngơ trước những lời oán trách, mắng chửi, bực tức này, vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói mang theo mấy phần uy nghiêm:
“Thái Thương quốc lệnh ở đây, các ngươi muốn phản kháng?”
Thái Thương quốc lệnh xuất hiện đại diện cho quốc chủ, mệnh lệnh vừa ra, cả nước phải nghe theo.
Đám quan viên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỷ Hạ không khỏi giật mình, sao tên Thái tử phế vật này lại giống như biến thành người khác? Mặc dù ngày thường vẫn luôn làm ra những hành động, lời nói hoang đường nhưng gan dạ như thế là chưa từng có!
“Điện hạ, dù thế nào cũng phải nói cho chúng ta biết nguyên nhân, nếu không chúng ta khó mà tin phục.”
“Đúng vậy, việc quan trọng như thế, nhốt hết tất cả bách quan vào ám lao, vậy thì ai tới xử lý sự vụ?”
“Đại chiến sắp nổ ra, phòng ngự trong thành, dân sinh, hậu cần, dân tâm và các vấn đề lớn khác đều cần chúng ta phối hợp giải quyết, không có chúng ta thì làm sao thắng được trong cuộc đại chiến với Cưu Khuyển quốc?”
Tràng diện càng ngày càng hỗn loạn, Lục Du và Triệu Khúc nhíu mày nhìn cảnh này, sắc mặt lại càng khó nhìn.
“Các ngươi không hiểu hay là giả vờ không hiểu?”
Lục Du nổi giận bừng bừng, quát đám quan viên một trận:
“Dung Lộc, giải bọn hắn xuống đi!”
Hắn vừa dứt lời, một gã có vẻ mặt hung ác nham hiểm đứng trong đám quan viên, mọc một đôi mắt hình tam giác, bỗng nhiên nhảy lên!
Kỷ Hạ cách hắn chừng hơn mười bước nhưng dường như cú nhảy này của gã có chứa loại lực lượng kỳ dị nào đó, nhảy ra khỏi đám người phóng lên không trung, lúc này làn da của gã bắt đầu khô héo, dần dần lộ ra một diện mạo mới.
Rõ ràng đó là một con đầu chó!
“Tránh ra!”
Cơ Thiển Tình hét lên, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí đỏ sậm lóe lên phóng tới chỗ đạo thân ảnh kia.
“Loài bò sát chết tiệt, nếu không phải tại ngươi, nếu không có ngươi, Cưu Khuyển quân san bằng Thái Thương dễ như trở bàn tay!”
“Nhưng mà cái tên bò sát ngươi lại ngang ngược cản trở hết lần này tới lần khác! Vậy thì ngươi đi chết đi!”
Nước dãi chảy ra từ miệng con chó ở phía trên, một cái chân hung hăng chụp về phía Kỷ Hạ, tốc độ nhanh như thiểm điện, thậm chí Cơ Thiển Tình cũng không đuổi kịp!
Trái tim của tất cả mọi người treo lên, nếu Kỷ Hạ chết đi thì âm binh mà Đại Phong ban cho sẽ nghe theo hiệu lệnh của Thái Thương sao?
Lục Du và Triệu Khúc cách Kỷ Hạ gần nhất, bọn hắn nhào người lên muốn lấy ngăn cản đầu Cưu Khuyển này!
Nhưng đáng tiếc, tốc độ của đầu Cưu Khuyển này quá nhanh, Kỷ Hạ lập tức sẽ bị chết ở dưới móng vuốt của gã!
Cơ Thiển Tình tức giận, những người khác đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chẳng lẽ một tia hy vọng sống cuối cùng sẽ bị chặt đứt trong tay của đầu Cưu Khuyển này sao?
Đột nhiên một đạo ngân quang hiện lên, một thanh trường kiếm bay ra từ trong hư không, kiếm quang lấp lóe, xẹt qua thân thể của đầu Cưu Khuyển kia với tư thế sét đánh ngang tai.
Thậm chí nó còn không phát ra tiếng kêu đã bị chặt thành hai đoạn!
Thanh trường kiếm chém chết đầu Cưu Khuyển, xoay tròn trên không trong mấy vòng, sau đó bay đến bên người Kỷ Hạ rồi biến mất không thấy gì nữa.
“Gấp cái gì, Đại Phong ý chí dễ giết như vậy sao?”
Kỷ Hạ nhìn vẻ mặt của mọi người, giấu đôi tay đang run rẩy dưới ống tay áo, bình tĩnh nói.