Hắn đang định nói chuyện thì một vị trung niên mặt mày uy nghiêm bình tĩnh đứng dậy, nói với Kỷ Hạ:
“Hạ nhi, Kỷ Khánh nói rất đúng, bây giờ ngươi còn quá nhỏ, không thể hiểu được sự khó khăn của một nước là như thế nào, hiện tại lại là thời gian khốn khó nhất của Thái Thương, chúng ta không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nào. Còn nữa, bây giờ ngươi là Đại Phong ý chí cao quý, cho dù không lên làm quốc chủ thì ở trong Thái Thương cũng không có người nào dám bất kính với ngươi, ngươi có thể yên tâm.”
Vị này chính là đại bá của Kỷ Hạ, tên là Kỷ Trạch, hắn vừa nói xong, bách quan lập tức bắt đầu xì xào bàn tán.
Nguyên nhân ở chỗ vị này vốn từng là Thái tử, quốc chủ đời trước chết đi thì đáng lẽ ra Kỷ Trạch nên đảm nhiệm vị trí quốc chủ nhưng hắn lại dứt khoát quyết định đưa vị trí này cho nhị đệ của hắn, cũng chính là phụ thân của Kỷ Hạ.
Bách quan ngăn cản, hắn cao giọng nói:
“Khoảng cách giữa ta và Thương đệ giống như hai đầu sông mênh mông, hắn ở thượng du còn ta ở hạ du con sông.”
“Nếu như xung quanh Thái Thương không có đại địch, nếu như bách tính của Thái Thương giàu có an khang, nếu như nhân tộc không phải chủng tộc yếu nhất, đương nhiên ta nguyện ý ngồi vị trí quốc chủ một chút, thế nhưng mọi người đều biết rõ tình cảnh của Thái Thương, tình cảnh của nhân tộc như ban ngày.”
“Hôm nay ta ngồi lên vị trí quốc chủ, ngày khác Thái Thương chắc chắn sẽ bị hủy diệt, nhưng nếu như Thương đệ đảm đương chức trách lớn lao này thì Thái Thương ta ở giữa hai nước Cưu Khuyển và Chu Thanh vẫn có chỗ trống để thở dốc, vì vậy ta nguyện từ bỏ chức vị Thái tử, nhường lại cho Thương đệ!”
Kỷ Hạ trầm mặc một hồi, đứng dậy, thi lễ với Kỷ Trạch rồi hỏi:
“Đại bá, vậy ngươi cảm thấy người nào có thể đảm đương vị trí quốc chủ.”
Kỷ Trạch nhìn đám đệ tử vương tộc xen lẫn trong bách quan, trầm mặc thật lâu rồi mới nói:
“Từ ngày quốc chủ mất, ta đã phái người đi tìm Thất thúc của ngươi.”
Kỷ Hạ gật gật đầu, tán đồng nói:
“Thất thúc túc trí đa mưu, tu vi cường đại, nếu là hắn thì đủ để đảm đương chức vị quốc chủ.”
Một tiếng thở dài truyền đến, Lục Du chậm rãi đứng dậy:
“Nhưng mà Kỷ Tô thượng thần ra ngoài đã hơn năm năm, e là trong thời gian ngắn sẽ không tìm được.”
Tất cả mọi người im lặng, bây giờ Hoàng tộc cũng chỉ có bốn mạch Trạch, Thương, Khánh, Tô, ba mạch còn lại đều đã chết vì chinh chiến nhiều năm, Thương mạch chỉ có một người là Kỷ Hạ, Tô mạch chỉ có một mình Thất thúc của Kỷ Hạ, mà nhân khẩu của hai mạch Trạch, Khánh đều thưa thớt nhưng cũng có hơn mười người.
Đáng tiếc, không có bất kì người nào có thể đảm đương trọng trách này.
Kỷ Hạ nhìn chúng đại thần và Hoàng tộc đều đang thương tâm, lại cảm thấy sự đoàn kết và áp lực của Thái Thương.
Hắn đến Thái Thương chưa đầy hai ngày nhưng đã thấy rất nhiều người dân của Thái Thương đã hi sinh vì bảo vệ đất nước, trong lòng sinh ra sự đồng cảm đối với quốc gia nhỏ yếu này.
“Không thể trở về được.”
Bỗng nhiên, Kỷ Hạ giống như ngộ ra điều gì đó:
“Hiện tại ta chính là Thái tử của Thái Thương, Thái Thương chính là quốc gia của ta.”
“Nếu như ta không ở lại mảnh đất này thì ta có thể đi nơi nào? Quốc gia của nhân loại gần nhất cũng cách Thái Thành 3300 dặm, tình cảnh ở nơi đó cũng không khá hơn đây chút nào. Trong Man Hoang vô biên vô hạn, truyền thuyết chỉ có nhân tộc của Chiếu Hoàng quốc ở phía Đông Thiên Uyên xa xôi mới sống như một con người thật sự.”
“Cho dù truyền thuyết là có thật, Chiếu Hoàng quốc cũng ở tận Thiên Uyên, dù ta có thể sống một nghìn tuổi thì cũng không đi tới đó được, chuyện mà ta có thể làm cũng chỉ là giúp Thái Thương mạnh lên, để bản thân có thể sống sót.”
Dường như Kỷ Hạ đã suy nghĩ thông suốt, cảm thấy khúc mắc mấy ngày nay được tháo gỡ, hắn từ từ đứng dậy đi xuống vương tọa.
Đệ tử Vương tộc, Lục Du, Cơ Thiển Tình, bách quan nhìn thấy cử động khác lạ của hắn thì đều nhìn chăm chú.
Hắn chậm rãi đi đến chính giữa đại sảnh, hít một hơi thật sâu, tâm niệm vừa động, trong tay hắn xuất hiện một quả hồ lô có vẻ ngoài bình thường.
Kỷ Hạ nhẹ nhàng tháo nắp hồ lô, một trận gió nhẹ từ trong hồ lô bay ra thổi khắp toàn bộ đại sảnh, hoàng cung, tiếp theo là thổi ra Thái Thành, thổi khắp toàn bộ Thái Thương.
“Chước chước Thương hồn, quy tàng tư hồ; chước chước Thương hồn, liên cố liên cựu; chước chước Thương hồn, quy vong tiên thổ!”
Một câu thần chú kỳ lạ phát ra từ trong miệng hắn vang vọng khắp đại sảnh, bị gió thổi bay tới bốn phía xung quanh, trong chớp mắt dường như tiếng hô hào của hắn được đáp lại, từng tia sáng trên không trung bay tới không ngừng, bay vào hoàng cung tới trước mặt Kỷ Hạ.
Vô số tia sáng hội tụ thành một bóng người, bóng người này có mặt mày rõ ràng, anh tuấn phi phàm, quanh thân phát ra lục mang yếu ớt.
“Quốc chủ!” Lục Du quỳ xuống, bách quan cũng lập tức hành lễ theo, nước mắt của bọn hắn tuôn rơi, vô cùng bi thống.
Cơ Thiển Tình khóc không ra tiếng, hình bóng giống như người cha ở trong đầu dần dần trùng khớp với bóng người đang tỏa ra quang mang sáng chói này.
Mà bóng người kia lại đang nhìn Kỷ Hạ, Kỷ Hạ lại nhẹ nhàng cười với bóng người kia, hỏi:
“Cha! Ta có thể đảm đương trọng trách này không?”
Bóng người kia chợt cười to, tiếng cười chấn thiên, sau đó trên mặt hắn không còn vẻ ngưng trọng lo lắng nữa mà mỉm cười khoát tay đối với đám người đang quỳ trên mặt đất, nói:
“Bách quan xin đứng lên!”
Bách quan đứng dậy, bóng người dần dần hóa thành điểm sáng bay vào trong Trú Linh Hồ Lô, nhưng lời nói mang theo sự vui mừng của hắn vẫn vang vọng khắp đại sảnh:
“Nhi tử Kỷ Hạ của ta có thể gánh vác trọng trách lớn, chính là Thái Thương quốc chủ!”
Bách quan lại quỳ xuống đất lần nữa, cao giọng nói:
“Cung tiễn tiên quốc chủ, cung nghênh Thái tử kế vị!”
Kỷ Hạ đi từng bước một về phía vương tọa, sau đó ngồi ngay ngắn nâng tay lên nói:
“Bách quan xin đứng lên!”
Thượng thư Lục Du, sử quan Triệu Khúc, tể lễ Trường Phụng liếc mắt nhìn nhau, dường như bọn hắn nhìn thấy cái bóng của tiền quốc chủ trên thân quốc chủ!