Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sương mù chầm chậm tiêu tán, khí tức âm lãnh bắt đầu lan tràn khắp diễn võ trường, người nào thể chất hơi yếu một chút đã bị rùng mình.

Rốt cuộc ba bóng người chậm chạp đi ra từ bên trong màn sương mông lung, thân ảnh của bọn hắn dần hiển lộ từng chút một.

Ba người mặc áo giáp, thân thể mảnh khảnh đeo trường đao bên hông, dưới mũ giáp hé ra đôi mắt đỏ như máu, như thể bọn hắn đi ra từ trong Luyện Ngục cổ xưa!

Trên người bọn hắn mặc áo giáp đen nhưng đã bị gỉ, từng đạo gỉ sắt màu nâu lan khắp toàn bộ áo giáp, thậm chí ở xung quanh chiếc mũ giáp bảo vệ khuôn mặt cũng lấm tấm vài chỗ.

Nhưng dù áo giáp có cũ thế nào cũng không một ai dám coi thường bọn hắn!

Bởi vì khi bọn hắn xuất hiện, đột nhiên trên không trung có một luồng âm phong quét đến, mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ!

Cho dù khi đối mặt với Cưu Khuyển thì cũng chưa từng cảm nhận được loại khí tức này.

“Ba người này cực mạnh!” Cơ Thiển Tình lên tiếng nói.

“Ta không cảm nhận được khí tức sinh mệnh trên người bọn hắn, rốt cuộc bọn hắn đến từ đâu?” Sử quan Thái Thương chậm rãi nói.

Có rất nhiều người bàng hoàng, không thể tin được, một trận sương mù lại đưa ba cường giả tới trước mặt bọn hắn?

Mà điều khiến mọi người kinh ngạc còn ở phía sau.

Khi ba vị mặc áo giáp hoàn toàn lộ diện, gió thổi mạnh khiến sương mù tan biến hết.

Mọi người nhìn qua thì thấy một đội quân cũng có thân hình mảnh khảnh, mặc áo giáp màu nâu, ước chừng một nghìn binh sĩ xếp hàng chỉnh tề bất thình lình xuất hiện.

Thương Thủ quân quay người, vũ khí ra khỏi vỏ như thể gặp phải đại địch!

Những binh sĩ gầy gò ở trước mặt cho bọn hắn áp lực rất lớn.

Ngay cả nửa thanh trường kiếm bên hông Cơ Thiển Tình cũng đã ra khỏi vỏ.

Mãi cho đến khi một nghìn âm binh và ba vị âm tướng xuất hiện, Kỷ Hạ mới thở phào một hơi, hắn không biết âm binh và âm tướng đi ra từ Âm Binh Sào có thực lực như thế nào, nhưng nhìn vào phản ứng của Cơ Thiển Tình, một đám quan viên và tướng sĩ thì hắn biết bọn hắn cũng không yếu.

Ba vị âm tướng tiến tới gần, loáng một cái đã tới trước thành lâu.

“Người đến là ai, mau dừng lại!”

Tướng lĩnh trung niên của Thương Thủ quân quát lớn để ba vị âm tướng dừng chân, nhưng ba vị âm tướng mặc kệ, vẫn tiến lên phía trước.

Trên người Cơ Thiển Tình bỗng bộc phát ra khí tức cường đại khiến Kỷ Hạ đang đứng trước mặt nàng hơi loạng choạng.

Ba vị âm tướng nhìn thấy cảnh này, ánh mắt càng lúc càng đỏ tươi, từ trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển, trường đao bên hông bỗng nhiên rời vỏ, thân ảnh nhảy lên cao xông thẳng về phía Cơ Thiển Tình.

Cơ Thiển Tình không để ý, thanh trường kiếm lóe lên quang mang đỏ sẫm, một bước đứng lên trên tường thành cầm kiếm chờ đợi!

Kỷ Hạ lập tức hiểu ra ba vị âm tướng bất ngờ động thủ với Cơ Thiển Tình là vì bọn hắn nghĩ Cơ Thiển Tình đang công kích hắn!

Hắn vội vàng hét lên:

“Dừng tay!”

Ba vị âm tướng nghe thấy Kỷ Hạ lên tiếng, thân thể trên không trung không do dự đổi hướng một cách quỷ dị rồi đáp xuống mặt đất!

Cơ Thiển Tình thấy ba vị âm tướng nghe theo mệnh lệnh của Kỷ Hạ, trong lòng không khỏi ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ những gì hắn nói là thật?”

Ba vị âm tướng vừa đáp xuống đất liền quỳ một chân xuống, một người trong đó lên tiếng:

“Âm tướng Hắc Đinh, Âm Đinh, Ám Đinh bái kiến chủ nhân!”

Một nghìn âm binh đứng yên tại chỗ không có động tĩnh giống như những pho tượng cũng quỳ một gối xuống đất, hét to lên:

“Tham kiến chủ nhân!”

Kỷ Hạ sững sờ, âm binh và âm tướng ở bên trong Âm Binh sào cũng có trí tuệ?

Lúc trước còn tưởng bọn hắn chỉ là mấy thứ như khôi lỗi, không ngờ lại có thể nói chuyện và có tư duy!

Đúng là một niềm vui ngoài ý muốn!

Hắn ho nhẹ một tiếng, lén nhìn thoáng qua đám quan lại đang trợn mắt há mồm, ngay cả Cơ Thiển Tình và Lục Du cũng lộ ra vẻ không dám tin.

“Chư vị quân sĩ hãy đứng lên!”

Kỷ Hạ tận lực che giấu cảm xúc hưng phấn của hắn tránh để người khác nhìn thấy, khuôn mặt hướng về phía diễn võ trường, cất cao giọng nói.

“Rõ!” Đám âm tướng đồng thanh hô, dẫn đầu đứng lên, âm binh theo bước âm tướng cũng đứng lên theo, áo giáp bị gỉ sét phát ra âm thanh chỉnh tề cùng với động tác của bọn hắn.

Lục Du nhìn tướng sĩ áo giáp cường đại ở trước mặt, rốt cuộc lông mày giãn ra, giọng nói run run:

“Điện hạ, bọn hắn gọi ngươi là chủ nhân?”

Kỷ Hạ gật đầu cười nói:

“Đại Phong ban bọn hắn cho ta, từ nay về sau có ta ở đây, bọn hắn sẽ chiến đấu vì Thái Thương.”

Hắn lại nói rõ giá trị của mình với Lục Du, nếu không hắn tin với sự kính yêu của đám người này đối với Thái Thương quốc chủ, chắc chắn sẽ xử tử đứa con bất hiếu đã làm quốc chủ tức chết là hắn đây.

Nhưng hiện tại quân sĩ Cưu Khuyển đang tới gần, nếu trong tay hắn có một đội quân cường đại thì dù là đám quan viên hay dân chúng bình thường cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng xem có nên từ bỏ lực lượng không thể xem thường này hay không.

Lục Du gật đầu, dường như trong mắt còn ngấn lệ, nhìn về phía đám âm binh khí thế bất phàm kia, lẩm bẩm nói: “Có lẽ đây chính là hy vọng của Thái Thương.”

Sử quan Triệu Khúc thấy trong đám quan viên vẫn có người do dự, tựa như vẫn còn nghi hoặc, trong lòng không khỏi thở dài: “Đại Phong ý chí hàng thế, đại địa vỡ nát, nước sông đảo lưu, sao có thể bình tĩnh như vậy. Nhưng bây giờ Thái Thương đang ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lòng người lo sợ bất an, có lẽ cần ‘Đại Phong ý chí’ đến giúp bọn hắn tĩnh tâm.”

Dường như hắn đã hạ quyết tâm, đi đến trước thành lâu, quay lưng về phía Kỷ Hạ rồi khom người cúi đầu.

Dưới ánh mắt khó hiểu của đám quan viên, hắn chậm rãi nói:

“Tháng trước Triệu Khúc đã bói quẻ, nhìn quẻ tượng thì thấy Thái Thương ta vẫn có hy vọng sống, Triệu Khúc vẫn luôn cho rằng tia hy vọng sống đó là kế sách chịu khuất nhục cầu hòa, không ngờ tia hy vọng chân chính lại ở trên người điện hạ.”

Hắn dẫn đầu chậm rãi quỳ xuống trước người Kỷ Hạ, lớn tiếng hô:

“Đại Phong bảo hộ.”

Kỷ Hạ quay người lại nhìn chằm chằm vào Triệu Khúc.

Thái Thương bách quan nhìn thấy Triệu Khúc quỳ lạy Kỷ Hạ, trong mắt hiện lên sự chấn kinh, bởi Triệu Khúc là người chủ trì tế lễ, không cần phải quỳ lạy bất cứ ai, kể cả Thái Thương quốc chủ.

Nguyên nhân mà hắn quỳ lạy quá rõ ràng, sử quan thừa nhận thân phận Đại Phong ý chí của Kỷ Hạ.

Trong khi đám quan viên còn đang kinh ngạc, Lục Du dẫn đầu lui về phía sau một bước, giang hai tay ra khoanh lại rồi quỳ xuống, theo sau là đám quan viên.

Phía trên thành lâu chỉ còn Cơ Thiển Tình còn đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào Kỷ Hạ, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu, Kỷ Hạ nhìn về phía Cơ Thiển Tình, bốn mắt giao nhau nhưng không hề có ý chùn bước.

Cuối cùng, sự khó hiểu trong mắt Cơ Thiển Tình tan biến, khôi phục sự lạnh lùng, quỳ một chân xuống.

Vẻ mặt của Kỷ Hạ nghiêm túc lạ thường, nghiêm túc đến bất ngờ, hắn không quan tâm đến bách quan đang quỳ, xoay người lấy một cái túi ra từ dưới háng.

Hắn lén nhìn trộm Thái Thương bách quan vẫn đang quỳ, thở phào một hơi, thầm nghĩ: “Vậy mà trước kia tên ngốc này lại giấu được đồ tốt, nếu như không giấu kỹ mà để đám người kia tìm thấy thì lúc ta tỉnh lại chỉ có thể ở trong hắc lao.”

Hắn đang định để đám quan viên đứng dậy, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Cơ Thiển Tình.

Hắn phát hiện Cơ Thiển Tình đang nhìn mình, giơ ngón trỏ trái chỉ vào chiếc túi nhỏ, Kỷ Hạ nhìn xuống thì bất ngờ thấy hoa văn thêu trên chiếc túi là Đại Phong Đồ Đằng.

Hắn lúng túng ho khan một tiếng, lặng lẽ lấy Thái Thương quốc lệnh ở trong túi ra, sau đó lại giấu chiếc túi vào trong ống tay áo rộng như một tên trộm.

“Các vị hiền thần, xin hãy đứng lên.” Kỷ Hạ vừa nghiêm túc lại vừa uy nghiêm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK