Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Lục Du bất động, nhìn chăm chú vào quầng sáng, thấy cảnh này thì không kiềm được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Tất cả mọi thứ ngăn cản trước mặt cự thú, dù là đại thụ cao che trời hay núi đá lẫn kim chúc lập lòe hắc sắc quang mang lập loè đều biến thành bột mịn. Không chỉ như thế, toàn bộ thiên địa đỏ rực bởi ánh lửa quanh quẩn xung quanh. Nhìn từ xa, ngọn núi này đang bị bốc cháy bừng bừng.

“Một lượt công kích này đừng nói là một toà Thái Thành, cho dù là một trăm toà Thái Thành cộng lại cũng bị san bằng.” Kỷ Khánh nói mớ.

“Không sai, cự thú ba đầu này mỗi một con cũng đã cao hơn Thài Thành, hỏa diễm trên người lại càng thần kỳ. Trăm ngàn đầu cự thú cùng tấn công thì e là Thương Thanh Sơn cũng bị thiêu đốt đến không còn.” Trên mặt Kỷ Trạch vẫn còn vẻ hoảng hốt, phụ hoạ với Kỷ Khánh.

“Nhìn kìa, đó là người của Đại Phù.” Lục Du chỉ về hướng quầng sáng. Trong quầng sáng xuất hiện bảy bóng người.

Bảy bóng người này đều mặc hắc bào, trên hắc bào có lưu quang lấp lánh tạo thành từng đạo phù văn kỳ quái. Gương mặt bọn họ trông cũng giống Thái Thương Nhân tộc. Chỉ là lờ mờ nhưng vẫn thấy được lạc ấn phù văn trên những bóng người này đều không giống nhau.

Trên mu bàn tay, trên cổ, bên má phải.

Có thể nhìn thấy phù văn trên cơ thể lộ ra bên ngoài của ba người mặc hắc bào có vị trí không giống nhau, hình dạng khác biệt. Còn phù văn của bốn người còn lại chắc là bị hắc bào che khuất, không thể nhìn thấy.

Nhìn thấy bảy bóng người mặc hắc bào đứng sừng sững dưới chân núi, thân thể bất động, nét mặt ung dung thư thái.

Giống như mang khí thế bàng bạc từ trên núi lao xuống, đồng thời việc trăm ngàn đầu cự thú ba đầu muốn thui cả ngọn núi to lớn này thành tro bụi cũng chỉ là huyễn ảnh, không đáng sợ chút nào.

Mông Quỷ hiếm khi lên tiếng, lại nhíu mày nói:

“Tại sao chỉ có bảy người Đại Phù, còn quân đội Đại Phù đâu?”

Triệu Khúc đáp:

“Tuy Đại Phù quốc có nhiều tài nguyên, lãnh thổ rộng lớn nhưng tộc nhân thưa thớt, nên mới có nhiều nơi hoang vu không có người ở như thế này.”

Mông Quỷ vẫn chưa hiểu:

“Dù dân số thưa thớt nhưng so với người Thái Thương của ta cũng đã nhiều gấp mấy chục lần. Đất nước đối mặt với hung thú nguy hiểm như vậy, Đại Phù lại chỉ điều động bảy cường giả, thế còn quân sĩ Đại Phù đâu?”

“Còn có một khả năng khác.”

Cơ Thiển Tình nhìn chằm chằm vào bảy người Đại Phù trên quầng sáng:

“Đại Phù quốc tự tin chỉ cần phái bảy người này là có thể đánh bại quốc gia của hung thú cường đại này.”

Cơ thể Mông Quỷ được bao bọc trong hắc bào run lên, không thể tin nổi:

“Làm sao có thể, dù bảy người này có là cường giả Thần Thông, nhưng đối mặt với quốc gia hung thú này đều sẽ bị hỏa diễm đốt thành tro bụi.”

“Cường giả Thần Thông?”

Phách Huyền vẫn luôn giữ im lặng liếc nhìn Mông Quỷ, lên tiếng:

“Cho dù là cường giả Ngự Linh, ở trước mặt nhiều con Nộ Viêm thú ba đầu này cũng chỉ có thể nuốt hận.”

“Cường… cường giả Ngự Linh?” Mông Quỷ cật lực nhìn Phách Huyền. Hắn cũng là cường giả số một số hai ở Thái Thương, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Thái Thương, tầm nhìn cũng bị sự nhỏ bé của Thái Thương hạn chế.

Thái Thương, Cưu Khuyển, Chu Thanh, Ngạc Giác và các nước nhỏ xung quanh chưa từng sinh ra một cường giả Ngự Linh, đến cường giả Thần Thông ở mỗi nước cũng chỉ có một hai vị chứ huống chi là cường giả Ngự Linh.

Bởi vậy, có thể thấy được cường giả Ngự Linh cực kì thưa thớt.

Trong lúc mọi người đang thảo luận, cự thú đã đạp vỡ đại địa xông đến, cuối cùng, bảy vị mặc hắc bào của Đại Phù cũng có hành động.

Người ở giữa bảy người mặc hắc bào nhẹ nhàng nâng tay phải, phù văn trên mu bàn tay hiện lên một đạo lưu quang. Sau đó hắn từ từ bay lên trời cách mặt đất hơn mười trượng.

“Có thể phi hành, ít nhất cũng là một vị cường giả Ngự Linh.” Nếu không có chiếc mặt nạ đen che mặt, biểu cảm trên mặt Mông Quỷ nhất định là vô cùng thú vị.

Người mặt hắc bào lơ lửng trên không trung, vô số cự thú ba đầu ngẩng ba đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hung ác.

Chỉ thấy một cái đầu ở giữa của một con cự thú rít lên một tiếng, một Viêm Đạn từ trong miệng bắn ra, bắn về phía người mặc hắc bào đang lơ lửng trên bầu trời.

Sau đó là trăm ngàn đầu cự thú, hung dữ ngẩng đầu, phát ra một luồng quang mang chói mắt. Luồng khí lãng nóng rực do trăm ngàn Viêm Đạn sinh ra ập tới, khiến người mặc hắc bào như bị gió lớn thổi bay, áo bào bay phất phới.

Theo sát phía sau là một cơn mưa Viêm Đạn.

Sáu người mặc hắc bào còn lại đều bay lên, trong đó có hai người đứng một trái một phải bên cạnh người mặc hắc bào ở giữa, ngón tay vẽ vào không trung.

Cùng với từng đường xẹt qua không trung của ngón tay, từng đạo phù văn phúc tạp xuất hiện. Ngay sau đó, những phù văn này chồng lên nhau trên không trung tại một chỗ hoá thành một tấm chắn hình tròn có bán kính mười trượng.

Trên tấm chắn, phù văn toả ra quang mang lấp lánh, còn có rất nhiều phù văn giống như dòng sông uốn lượn chảy qua. Hơn một ngàn Viêm Đạn đập vào tấm khiên phù văn hình tròn, không phát ra một tiếng vang động trời nào, cũng không rơi lả tả biến thành những ngọn lửa lẻ tẻ. Viêm Đạn chỉ đánh vào một vực sâu vô tận, chui vào đại thuẫn phù văn, bị đại thuẫn phù văn lặng lẽ thôn phệ.

Mấy người tí hon một mắt trên cự thú ba đầu nhìn thấy cảnh này, tròng mắt càng thêm đỏ hồng, toàn thân bọn chúng có hỏa diễm bao quanh, xích hồng hỏa diễm leo lên cơ thể chúng, bao lấy cánh nhỏ ở sau lưng.

Trong chốc lát, hai cánh nhỏ phát ra quang mang đỏ thẫm rực rỡ, hoá thành đôi cánh hỏa diễm, dài chừng mười trượng!

Giữa tiếng vỗ của đôi cánh hỏa diễm, từng con cự thú ba đầu lại bay lơ lửng lên bầu trời.

Tiếng vỗ cánh của đôi cánh hỏa diễm vang vọng đất trời khiến ai nhìn thấy cảnh tượng này trên quầng sáng đều phải nín lặng vì bọn họ thấy chân của những người tí hon kia đang lớn lên cùng với những con cự thú.

Bọn họ cũng không hàng phục thuần hóa những con cự thú này, bọn họ vốn là một thể với chúng nó.

“Còn có sinh vật kỳ quái thế này à.”

Kỷ Hạ tự nhủ trong lòng: “Rốt cuộc trong Vô Ngần Man Hoang có bao nhiêu sự vật kỳ lạ?”

Cự thú bay lên trời, từng đạo phong bạo do đôi cánh hỏa diễm đánh ra, trong đó có lẫn hỏa tinh nóng rực, đánh về phía bảy người mặc hắc bào trên không trung. Cùng lúc đó, bốn bộ mặt của cự thú đồng loạt gầm lên rồi lao vào bọn họ.

Vị cường giả mặc hắc bào ở giữa kia im lặng không động đậy, sau đó giơ tay lên, một bức tranh xuất hiện trong tay hắn.

Hai mặt của bức tranh cuộn tròn này đều được chế tác từ một loại tử sắc ngọc bích. Trên mặt bức họa này bóng loáng, toả ra khí tức Linh Nguyên kinh người, vừa nhìn đã biết là có giá trị bất phàm.

“Đây là Linh Phù Khí, phẩm chất cực cao.” Triệu Khúc nghiêm túc nói.

Bức tranh xuất hiện, bỗng nhiên phù văn trên người bảy vị cường giả mặc hắc bào đều tỏa ra quang mang. Linh Nguyên xuyên qua quang mang rót vào trong bức tranh, đặc biệt là người mặc hắc bào đứng chính giữa kia, Linh Nguyên của hắn giống như thác nước mà đổ xuống.

Bức tranh từ từ mở ra.

Trên bức tranh có khắc mấy đạo phù văn phức tạp, cường đại thần bí.

Dường như đạo phù văn này không ngừng tiếp nhận Linh Nguyên của bảy vị cường giả mà trở nên sống động, nhảy ra khỏi bức tranh. Trên bầu trời, những đạo phù văn này lập tức phân giải, hoá thành rất nhiều đường cong, những đường cong này dung hợp với nhau.

Thoáng một cái, những đường cong này tạo thành một chuôi cự chùy phù văn.

Trăm ngàn cự thú với đôi cánh đỏ thẫm nhanh chóng vọt lên, sắc mặt bảy vị cường giả không thay đổi một chút nào. Linh Nguyên của người mặc hắc bào ở giữa bắt đầu khởi động, phù văn trên mu bàn tay hiện ra linh quang, đánh một chỉ về hướng đàn thú kia.

Phù văn cự chuỳ bỗng nhiên biến lớn, che khuất bầu trời, Linh Nguyên mạnh mẽ gần như ngưng tụ thành thực chất, bám lên cự chuỳ, đập về hướng đàn thú.

“Ầm.”

Một tiếng vang cực lớn phát ra, khói bụi vô tận bao trùm quầng sáng.

“Ầm ầm, ầm ầm.”

Âm thanh vang dội không ngừng truyền đến khiến trong lòng đám người Kỷ Hạ cũng chấn động theo.

Rất lâu sau, bụi mù mới tan đi.

Bảy cường giả mặc hắc bào đã biến mất không thấy tung tích. Bên trong quầng sáng, bọn họ giao đấu dưới bầu trời lớn, đại địa bị đập xuống tạo thành một cái hố lớn rộng hàng trăm trượng, sâu hơn mười trượng.

Bên ngoài cái hố có rất nhiều vết nứt rộng lớn, kéo dài hơn ngàn trượng.

Bên trong cái hố đó mơ hồ thấy được huyết nhục, lờ mờ thấy được đầu của những con cự thú bị đập dẹp, vỡ tung, tạo thành vô số huyết nhục chất thành đống trong hố.

Quầng sáng tiêu tán, ngọc giản cuộn lại.

Kỷ Hạ và mọi người im lặng nhìn nhau, có thể thấy được sự sợ hãi và tuyệt vọng không thể giấu được trong nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK