Trong lòng Phách Huyền âm thầm hạ quyết tâm, trong đầu Kỷ Hạ cũng cân nhắc kỹ lưỡng về hồi ức liên quan tới Phách Huyền.
Bởi vì Kỷ Hạ cũng chưa hoàn toàn dung nhập toàn bộ ký ức của Thái tử, bị thiếu rất nhiều hồi ức, rất nhiều người, rất nhiều sự việc. Hắn suy nghĩ cẩn thận mới nhớ lại được một hai phần.
Hồi ức về Phách Huyền chính là thế này, hắn nhớ mang máng vị này là thành chủ Thương Thành có nhân khí khá cao ở Thái Thương, là đệ tử của phụ thân của hắn. Có thiên phú tu hành, cho dù không yêu nghiệt như Cơ Thiển Tình thì cũng rất bất phàm.
Từ nhỏ hắn đã đi theo bên cạnh Kỷ Thương, cũng là chân truyền của Kỷ Thương. Vì sống chung với Kỷ Thương một thời gian dài nên tính cách cũng có phần chịu ảnh hưởng, đối xử với người khác thì rộng lượng ôn hòa nhưng đối xử với kẻ thù thì như mùa đông giá lạnh.
Hơn nữa Thương Vệ quân lại đóng quân ở giữa Thương nhị thành, rất gần cho nên bất kỳ chiến sự gì cũng đều có thể kịp thời tham chiến trợ giúp. Nhiều năm gần đây Chu Thanh quốc luôn rục rịch, nhưng cũng chưa hề tạo ra tổn hại gì cho Thương Thành. Cho nên danh tiếng của Phách Huyền ở Thương Thành vô cùng tốt, thậm chí bách tính còn một mực gọi hắn là Phách Huyền công tử, ôn nhuận như ngọc.
Những chuyện này đối với Kỷ Hạ không quan trọng, quan trọng là vị Phách Huyền này khi còn trẻ thường xuyên chơi đùa cùng hắn, hai người giống như thúc cháu. Bây giờ Kỷ Hạ bước lên vị trí quốc chủ, bốn bề đều có rất nhiều kẻ địch. Có một vị Đại tướng Cửu Trọng Thiên trung thành thật sự rất có ích cho Thái Thành.
"Phách Huyền thành chủ, gần đây Chu Thanh quốc có hành động lạ gì không?” Qua nửa tuần rượu, Lục thượng thư lên tiếng hỏi.
"Không có hành động gì lạ.”
Phách Huyền mở miệng nói:
“Ta cũng đã nhận được mật hàm của Thái Thành gửi tới. Trước đây, ta đã nhiều lần phái thám báo đi Thương Thanh Sơn dò xét cũng là vì muốn điều tra nguyên nhân khác thường của Chu Thanh quốc. Không nghĩ đến Chu Thanh lại có thể có quan hệ với Đại Phù.”
Sắc mặt Lục Du trầm xuống:
“Không sai, khảo nghiệm lớn nhất hiện nay của Thái Thương chúng ta không phải là uy hiếp đến từ Cưu Khuyển quốc mà chính là cường giả của Đại Phù.”
Trên mặt Phách Huyền cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, hắn đứng dậy hành lễ với Kỷ Hạ:
“Quốc chủ, lúc trước ta vô tình giành được một quyển mật giản, hi vọng mọi người có thể xem qua.”
Vừa nói, hắn vừa lấy một khối ngọc giản nho nhỏ từ trong ngực ra.
Kỷ Hạ đặt chén rượu trong tay xuống, thị vệ bên cạnh lập tức đi xuống đem ngọc giản trong tay Phách Huyền dâng lên cho Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ xem xét tỉ mỉ ngọc giản trong tay, miếng ngọc giản này rất nhỏ, ước chừng chỉ bằng cổ tay của một đứa trẻ, dài tầm ba tấc, cầm trong tay rất mát, chất ngọc óng ánh trong suốt, nếu như ở một quốc gia có thể được tự do giao dịch thì khẳng định sẽ bán được một cái giá rất tốt.
"Đây là hạ thần vô tình có được từ trong tay một thương khách đa quốc gia, có xuất xứ từ Đại Phù quốc. Chắc là đồ vật mà vương đình Đại Phù vô ý để lưu lạc trong dân gian.” Phách Huyền ngồi lại vị trí, giải thích với Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ gật đầu nói:
"Nghe sử quan Triệu Khúc nói qua, Đại Phù quốc có rất nhiều loại ngọc đủ sắc màu, phía trên ngọc thạch có thể khắc phù văn dễ dàng, cũng có thể phát huy hiệu lực và tác dụng của phù văn một cách tốt nhất.”
Sử quan Triệu Khúc tiếp lời:
“Đúng vậy, người dân của Đại Phù quốc tinh thông phù văn, thậm chí rất nhiều dòng họ lớn của Đại Phù còn có dãy núi ngọc thạch của riêng mình, nhiều năm liên tiếp sản xuất ra ngọc thạch. Tất cả ngọc thạch sau đó sẽ được chạm khắc phù văn theo uy thế khác nhau tùy theo phẩm chất, rồi tiêu thụ sang các nước khác.”
"Sở dĩ Đại Phù quốc có thể mạnh lên trong vòng ba trăm năm ngắn ngủi, chính là bởi vì khắp nơi đều buôn bán loại ngọc phù này. Các nước ở xung quanh, ngoại trừ những nước không mua được ngọc phù giống như chúng ta thì rất nhiều nước khác đã thu được rất nhiều lợi ích từ ngọc phù đồng thời cũng chịu tổn hại không ít từ ngọc phù.”
Kỷ Hạ nghe Triệu Khúc nói, đột nhiên hiểu ra những ngọc phù của Đại Phù quốc được buôn bán ở những vùng hoang vu mênh mông này tất nhiên không phải là phù văn gì có lợi cho sinh kế của người dân mà đa số là ngọc phù có sức tấn công rất lớn.
"Quả nhiên, kiếm tiền từ chiến tranh là con đường để làm giàu nhanh chóng.”
Kỷ Hạ tự nhủ trong lòng:
“Trong vòng ba trăm năm Đại Phù có thể phát triển cường thịnh như vậy mà Thái Thương tồn tại hơn hai trăm năm lại chỉ có thể kéo dài hơi tàn, gian nan duy trì sự tồn tại, đây chính là sự khác biệt.”
"Tư chất của chủng tộc Đại Phù cũng rất phi phàm. Bọn họ có rất nhiều huyết mạch khi được sinh ra thì đã có phù văn đặc biệt, có thể trở thành Phù Văn Sư. Những Phù Văn Sư hùng mạnh được tiến vào vương đình, quân ngũ, triều đình phục vụ cho quốc gia. Những Phù Văn Sư nhỏ yếu thì xử lý dân sinh, thương nhân, nông nghiệp. Cho nên Đại Phù mới có thể phát triển không ngừng, trở thành quái vật khổng lồ.” Sử quan Triệu Khúc tiếp tục giải thích.
"Vậy ngọc giản này là…” Kỷ Hạ nhìn về phía Phách Huyền.
Phách Huyền trả lời:
"Trong miếng ngọc phù này là một đoạn hình ảnh Đại Phù quốc thảo phạt một đại cường quốc.”
Kỷ Hạ vừa định mở ngọc giản ra, ngẫm nghĩ một lúc lại đặt ngọc giản sang một bên, tiếp tục uống rượu, ăn cơm.
Một lúc lâu sau, yến hội kết thúc, khi bách quan của Thái Thương rời đi, Kỷ Hạ mới nói:
“Hai vị thượng thần, Cơ tướng quân, thượng thư, sử quan, chưởng lễ, thành chủ Thương Thành, Mông Quỷ ở lại.”
Mọi người nhận lệnh, đợi đến khi tất cả bách quan đều rời đi, Kỷ Hạ mới cầm ngọc giản trong tay, chậm rãi mở ra.
Khoảnh khắc khi ngọc giản được mở ra, từ trong ngọc giản xuất hiện một quầng sáng, một phần chiếu đến giữa không trung, một phần vẫn còn ở trong ngọc giản. Phần trên rộng, phần dưới hẹp, phía trên quầng sáng tỏa ra ánh sáng mở ảo. Đột nhiên từ phía sau quang mang hiện ra một hình ảnh.
Nơi đó là một ngọn núi khổng lồ, trên ngọn núi có những con hung thú lớn đang gầm thét. Những con hung thú này có ba cái đầu không giống nhau, phân biệt thành Độc Giác Ngưu, một con hổ với chiếc răng nanh đáng sợ, một con chó với ánh mắt hung ác. Thân thể của bọn chúng vô cùng to lớn, ước chừng cao năm sáu trượng, giống như một con thằn lằn khổng lồ, chân ngắn nhưng lại tràn đầy lực lượng.
Trên thân thể của những con vật này tỏa ra luồng khí tức nóng rực, lớp da dày lần lượt vỡ ra thành từng vết nứt. Bên trong những đường vân giống như lập tức sẽ phun trào nham thạch nóng chảy.
Khi nhìn thấy một con vật khổng lồ đáng sợ như vậy thì mọi người ở trên chiến trường đều nín thở, khủng bố nhất chính là cách một quầng sáng cũng có thể nhìn thấy được sự hung tàn của cự thú, ước chừng có cả trăm ngàn con.
Bọn chúng đứng ngay ngắn trên sườn dốc của ngọn núi khổng lồ, trên mỗi cái đầu của cự thú đều có một chủng tộc kỳ dị ngồi trên đó. Bọn họ ngồi trên cự thú cao năm sáu trượng, tự nhiên trở nên rất nhỏ bé. Nếu không nhìn kỹ thì không thể nào biết được trên đầu cự thú lại còn có những sinh vật này.
Chủng tộc kỳ dị này cao chừng hai thước, có hình người, nhìn kỹ xuống phía dưới sẽ phát hiện bọn họ không có cánh tay. Cánh tay mọc thành đôi cánh nhỏ. Trên mặt không có ngũ quan, chỉ có một con mắt rất to nằm ngang, chiếm hết hơn nửa khuôn mặt. Con mắt to này còn không có con ngươi.
"Đây là loài gì? Nhỏ như vậy, lại có thể thuần hóa được hung thú khổng lồ như thế.” Trong lòng Kỷ Hạ vô cùng hoảng sợ, những trọng thần ở hiện trường cũng giống như Kỷ Hạ, trên mặt đều tràn ngập sự tò mò và kinh ngạc.
Những tiểu dị nhân này ngồi ngay ngắn trên cự thú ba đầu, trong con mắt to trên mặt tràn ngập huyết hồng. Bọn họ gầm rú trên bầu trời, đôi cánh nhỏ sau lưng múa may điên cuồng. Dường như cự thú nghe hiểu được tiếng gầm rú của bọn họ, lao xuống theo hướng chân núi.
Thiên băng địa liệt!
Chỉ có từ này mới có thể hình dung được cảnh tượng hàng trăm ngàn con hung thú ba đầu cùng tấn công một lúc. Dường như ngọn núi bị lung lay, mặt đất bị những đầu hung thú khổng lồ giẫm lên rạn nứt từng tấc từng tấc.
Tại khoảnh khắc những con hung thú đang chạy, trong vết rạn nứt trên người đột nhiên có một ngọn lửa đỏ rực bốc cháy, tất cả những nơi chúng đi qua, cây cối, mặt đất, núi đá thậm chí là một hồ nước ở bên cạnh cũng bị hỏa diễm thiêu đốt. Cây cối biến thành tro tàn, mặt đất biến thành một biển lửa, núi đá cháy đen, hồ nước sôi trào. Hỏa diễm này chắc chắn không phải là hỏa diễm bình thường.