Mục lục
Ta Có Một Gốc Thần Thụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hạ trở về thực tại, phát hiện tiệc ăn mừng việc đánh bại Cưu Khuyển vẫn đang tiến hành, hắn ngồi ở trên cùng, phía dưới là Lục Du, Cơ Thiển Tình, Triệu Khúc, cùng với hai vị trung niên mặc trường bào ngồi song song hai bên, xuống dưới nữa chính là bách quan vừa mới được thả ra từ ám lao.

Đám quan viên ở trong ám lao nơm nớp lo sợ, sợ Thái Thương quốc bị diệt, bây giờ biết được tin tức thắng lợi của Thái Thương, cả đám đều vô cùng vui mừng, những oán khí lúc trước khi bị Kỷ Hạ vơ đũa cả nắm nhốt vào ám lao cũng không còn sót lại chút gì.

Nói là yến hội chứ thật ra cũng chỉ là bách quan tụ tập ăn một bữa cơm vui vẻ.

Trong Thái Thương quốc ngoại trừ hai tòa Thái Thành và Thương Thành thì những nơi khác hoặc là sa mạc khô cằn, hoặc là rừng nhiệt đới ẩm ướt, không thích hợp để con người sinh sống.

Trong trí nhớ của Kỷ Hạ, sự khác biệt lớn này cũng không hợp lẽ thường, thế nhưng nơi này không phải là Địa Cầu, mọi thứ trong Vô Ngần Man Hoang đều tràn ngập sự cổ quái và khó hiểu, cho nên ở giữa kiểu môi trường địa lý hoàn toàn trái ngược thế này sẽ cách nhau một con đường nhỏ.

Một bên của đường nhỏ thì hoang vu nóng rực, núi đá lởm chởm; một bên khác thì có đại thụ che trời, trời u ám mây mù dày đặc, cây cối tươi tốt.

Một mặt, môi trường tự nhiên kỳ lạ này khiến nhân tộc Thái Thương đều tập trung ở Thái Thành và Thương Thành, mặt khác, nó khiến điều kiện vật chất của Thái Thương trở nên vô cùng tồi tệ.

Ấn tượng trực quan mà Thái Thương mang đến cho Kỷ Hạ là thiếu lương thực, đất đai cằn cỗi, chất lượng sinh hoạt thấp.

Hắn thân là Thái tử, hiện tại chính là người có địa vị cao nhất trong Thái Thương quốc, trên chiếc bàn đá trước mặt đang bày cái gì? Một món ăn màu xanh thẫm mà hắn không biết tên, một đĩa thịt thú màu đỏ, một bát nước dùng và một chén cơm.

Bàn đá trước mặt đám bách quan còn thê thảm hơn, phần lớn là hai ba người thì trước mặt mới có một món ăn và một chén canh, bọn hắn để thức ăn và nước canh lên chén cơm của mình, sau đó ăn như gió cuốn, dáng vẻ hạnh phúc khiến Kỷ Hạ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

“Thật sự ăn ngon như vậy sao?” Hắn nhìn bàn thức ăn trước mặt, mang theo sự mong đợi chậm rãi gắp miếng rau tươi cho vào miệng.

Lúc đầu có chút đắng chát tràn ngập khoang miệng, nhưng sau khi cẩn thận nhai kỹ, dư hương tỏa ra khiến Kỷ Hạ cảm thấy rất bất ngờ.

“Cứ tưởng sẽ rất khó ăn, không ngờ cũng không tệ lắm.” Hai mắt Kỷ Hạ sáng lên, vội vàng gắp một miếng thịt, hương vị cũng rất ngon.

“Không nghĩ tới Thái Thương khan hiếm sản vật như thế nhưng đồ ăn mà bọn họ làm ra vẫn có thể ăn được.”

Trên mặt hắn vừa mới nở nụ cười, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ, hắn mới nhét một miếng cơm vào trong miệng, không ngờ lại có một cỗ hương vị khó tả lập tức tràn ngập khoang miệng.

Loại mùi vị này giống như đang nhai gỗ trăm năm tuổi, vừa đắng vừa chát lại khô, rất khó nuốt!

“Tại sao cơm này lại có mùi vị như thế.” Kỷ Hạ chịu đựng sự khó chịu, nuốt miếng cơm trong miệng xuống, nhẹ nhàng đẩy bát ra.

Không phải là hắn kén chọn nhưng hương vị của loại cơm này khiến hắn không có cách nào tiếp nhận.

“Có lẽ vấn đề là ở giống lúa, ta mới nhìn thấy trong không gian tầng thứ nhất của Cấm Hủ Thần Thụ có hạt giống linh gạo, sau này có nhiều linh chủng thì thử đổi lấy một ít, mỗi ngày đều ăn loại cơm này đúng là quá khó khăn.”

Kỷ Hạ nghĩ thầm, một vị trung niên mặc trường bào ngồi ở phía dưới đã ăn hết sạch đồ ăn trước mặt, ưu nhã lấy ra một chiếc khăn vuông từ trong ngực để lau miệng, đứng lên nói:

“Hôm nay Thái Thương thắng lớn là nhờ có Đại Phong bảo hộ, chúng ta kính lễ với Đại Phong.”

Mấy tên binh sĩ vạm vỡ khiêng một pho tượng lớn từ trắc điện đi ra, pho tượng này được khắc từ một tảng đá lớn, cao một trượng, vẫn là đầu rồng mình người, chân đạp trên đồ đằng Đại Phong của đại lục.

Đám người đứng lên rầm rầm, vỗ ngực cúi người trước đồ đằng Đại Phong, miệng hô lớn:

“Đại Phong, Đại Phong!”

Kỷ Hạ đang vùi đầu dùng bữa thì bị giật mình bởi tiếng hô của đám người này, cảm nhận được ánh mắt chăm chú của sử quan Triệu Khúc, hắn lập tức vội vàng đứng dậy, cùng hô to Đại Phong với mọi người.

Sau khi lễ kính kết thúc, nhóm binh sĩ vạm vỡ lại khiêng đồ đằng Đại Phong đi, vị trung niên kia nhìn Kỷ Hạ ngồi trên ghế chủ vị một chút rồi nói:

“Bây giờ tiên quốc chủ đã chết, Thái Thương quốc không thể một ngày vô chủ, nhất định phải có tân quốc chủ kế nhiệm.”

Đám người im lặng, yên tĩnh nhìn về phía vị trung niên kia.

Vị trung niên kia lại nhìn Kỷ Hạ, thi lễ nói:

“Điện hạ cảm thấy thế nào?”

Kỷ Hạ lau khóe miệng, lơ đễnh nói:

“Tể lễ đâu?”

Trong đám quan viên có một vị lão nhân tóc trắng chầm chậm đi ra khỏi hàng, khom người trả lời.

“Trường Phụng đại nhân, ngươi là tể lễ của Thái Thương, chưởng quản tất cả những việc về lễ nghi, ta hỏi ngươi, quốc chủ chết thì người nào kế vị.”

“Bẩm điện hạ, quốc chủ xa rời nhân thế trở về thiên đình, tất nhiên quốc lệnh là do Thái tử điện hạ chấp chưởng.”

Nhìn lão nhân tóc trắng có vẻ già yếu lưng còng nhưng âm thanh lại cực kỳ phấn chấn, nói chuyện rõ ràng mạch lạc.

Kỷ Hạ hài lòng gật đầu, nói với vị trung niên kia:

“Khánh thúc, ngài đã nghe thấy chưa?”

Người trung niên kia chính là Tam thúc của Kỷ Hạ, tên là Kỷ Khánh.

Kỷ Khánh nghe thấy Kỷ Hạ nói vậy, trong mắt hiện lên sự lo âu nói:

“Điện hạ, ngươi là con nối dòng duy nhất của Thương, nếu ở trong tình huống bình thường thì đương nhiên ngươi sẽ là người kế vị, chấp chưởng Thái Thương quốc lệnh, thế nhưng bây giờ Thái Thương loạn trong giặc ngoài, không thể xảy ra sơ suất, mong điện hạ có thể cân nhắc kỹ càng…”

Kỷ Hạ ngẩn người, nghe thấy sự chân thành trong giọng nói của Kỷ Khánh, trong lòng không khỏi buồn cười: “Hóa ra vị Tam thúc này đang lo lắng cho Thái Thương, ta còn tưởng là đang đoạt vị đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK