Gần đây Cảnh Úc ngày càng vui vẻ hơn trước.
Bình thường mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc hoa quả và rau cỏ, nàng đều nhàn rỗi ở nhà ăn không ngồi rồi. Nhưng bây giờ đã khác vì trong nhà có thêm một thành viên mới.
Vậy mà lại biết nói chuyện, là Lộc Giác Dương Yêu tên Hoè Sương. Ngày thường yêu cầu của nó cực kỳ cao, cỏ dại hay vỏ cây bình thường nó đều không ăn, đến cơm mà Cảnh Úc thường ăn cũng đưa ra để cho gia súc ăn, thật sự không thể chịu nổi.
Giống như nó mới là chủ nhân trong ngôi nhà này chứ không phải gia súc do Cảnh Úc nuôi.
May là Cảnh Úc thiện lương, lại bởi vì nguyên nhân nó biết nói chuyện nên chưa bao giờ nàng đối xử với Hoè Sương như những con cừu bình thường khác, nàng sẽ ăn ít lại, để dành gạo nuôi dưỡng Hoè Sương. Thế là cuộc sống một người một cừu trải qua vô cùng vui vẻ hòa thuận.
“Ta nghe đại thẩm sát vách nói quốc chủ đại nhân ra đời vào ngày hai mươi tháng mười hai ở hai mươi năm trước. Bọn họ nhớ rất rõ, nghe nói lúc ấy Thương quốc chủ cực kỳ vui vẻ, đêm Nhật Tịch hôm đó cố ý đánh chuông lớn ở vương đình phong Hạ quốc chủ làm Thái tử.”
“Vậy chẳng phải lớn hơn ta hai tuổi à? Ta còn không nhớ sinh nhật mình, ngay cả cha mẹ ta cũng không nhớ rõ.”
“Ngươi nói xem rốt cuộc quốc chủ đang làm cái gì? Hôm đó ta đi dạo đến cửa hoàng cung cũng không thấy quốc chủ.”
Cảnh Úc nằm lì trên giường lảm nhảm không ngừng bên tai Hoè Sương. Hoè Sương cụp đầu cừu, mặt mày ủ rũ nằm trên mặt đất.
“Ta nghe chán mấy lời nói nhảm này của ngươi rồi. Khí lực của ngươi từ đâu tới vậy? Mỗi ngày ăn ít như thế mà còn có sức nói nhiều như vậy. Rõ ràng trong thùng gạo còn rất nhiều gạo, sao cứ để nguyên đó làm gì? Ngươi không ăn thì cho ta ăn đi!”
Cảnh Úc nghe Hoè Sương kêu than, nàng khẽ cười:
“Hoè Sương, ngươi nhịn một chút đi. Lương thực này phải để tích trữ, nhỡ đâu gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn thì sẽ đói bụng mất.”
Hoè Sương lắc đầu cừu:
“Bây giờ ta đang đói bụng.”
Cảnh Úc ném gối lên người Hoè Sương chọc ghẹo:
“Ngươi là yêu quái tu luyện mà thành, sao lại còn không khoẻ bằng phàm nhân ta đây.”
Hoè Sương nghiêng đầu nghĩ ngợi:
“Sức ăn của ta lớn. Ta đã từng ăn một trăm con yêu quái to như ngọn núi cùng một lúc.”
Trong đầu Cảnh Úc nghĩ xem yêu quái to như núi đến tột cùng lớn như nào, không tin nổi:
“Ngươi nói dối, cơ thể bé tí này của ngươi ăn được yêu quái to như ngọn núi mới là lạ.”
Hòe Sương lé mắt nhìn thiếu nữ mà có dùng thiên cơ ngọc cốt cũng không đủ hình dung:
“Tin hay không thì tùy.”
Đột nhiên Cảnh Úc nhớ tới truyền thuyết từng được lưu truyền ở Thái Thương bèn hỏi:
“Vậy ngươi biết ngọn núi lớn ở phía Đông Thái Thương không? Gọi là Đại Hoàng sơn. Các cụ già đều nói Đại Hoàng Sơn là vật sống đó, một ngày nào đó sẽ tỉnh lại. Ngươi có thể ăn nó không?”
Khí tức Hoè Sương trì trệ, hữu khí vô lực nói:
“Không ăn được.”
“Tại sao lại không ăn được, không phải ngươi có thể ăn một trăm con yêu quái lớn như ngọn núi sao?”
“Bởi vì Đại Hoàng quá mạnh, chỉ cần một ánh mắt là có thể trừng ta chết luôn.”
“Ngươi lại lừa ta. Núi lớn làm gì có mắt, mà kể cả có mắt thật thì sao có thể trừng chết ngươi được.”
Hoè Sương bị Cảnh Úc hỏi đến phiền, cả giận nói:
“Nếu ngươi không tin, ta sẽ dạy công pháp của ta cho ngươi, ngươi tự mình luyện. Chờ ngươi luyện thành rồi, ngươi cũng có thể ăn một ngọn núi!”
Cảnh Úc ngẩn người, thần sắc sa sút:
“Trước đó ta đã từng tới Thái Thương Học Cung rồi nhưng ta không có thiên phú tu hành nên không cảm nhận được Linh Nguyên.”
Hoè Sương đứng dậy, dùng sừng hươu đụng vào bả vai Cảnh Úc an ủi:
“Yên tâm, đừng nói là Thái Thương, dù là võ đạo vạn dặm quanh đây, thành tựu đều quá thấp, hoàn toàn không thể lý giải được công pháp của ta.”
Cảnh Úc mang tâm tính thiếu nữ, nghe được lời của Hoè Sương thì vui vẻ trở lại, sờ sừng hươu của Hoè Sương hỏi:
“Rốt cuộc là công pháp gì?”
Giọng nói nghiêm túc của Hoè Sương truyền đến:
“Thiên Tượng Thôn Linh Kinh.”
Theo tên công pháp do Hoè Sương nói ra, một đạo linh khí mờ ảo tản ra xâm nhập vào trong thất khiếu Cảnh Úc.
Cảnh Úc chỉ cảm thấy cảnh tượng xung quanh bắt đầu xoay chuyển, khi nàng tỉnh lại thì phát hiện mình đang đứng trên một vùng biển rộng lớn.
Nàng nhìn xuống nơi biển cả vô tận kia phát hiện có một con yêu vật to lớn đỉnh thiên lập địa đang đứng trên mặt biển.
Đại khái con yêu vật này giống như voi nhưng sau lưng có thêm sáu cánh màu xám, trên hai tai cũng có hai cái cánh, nhìn cực kỳ thần dị.
Tứ chi nó to lớn, trên mỗi chân đều có linh quang lấp lánh, bên trong linh quang có thể thấy được lờ mờ những con Thần Thú bé nhỏ. Răng nanh của bọn chúng lộ ra, vô số con mắt lóe lên hung quang trải rộng khắp linh quang.
Từ trước đến nay Cảnh Úc chưa từng gặp qua loài yêu vật kinh khủng như thế này, nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi chút nào, dường như tính cách nhát gan cũng biến mất, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ thân thiết với quái vật khổng lồ trước mắt.
Điều khiến nàng kinh ngạc đã xảy ra.
Con voi to lớn này đứng trên mặt biển, cũng không bị chìm xuống dưới, vòi voi dài khoảng vạn trượng hất lên, xuyên qua cả vùng biển này.
Cả hải vực như bị khuấy động bởi một cây gậy khổng lồ, xuất hiện vòng xoáy sâu không thấy đáy, sóng biển kinh thiên.
Từng cái khổng lồ như ngọn núi, yêu vật có hình thái khác nhau dưới đáy biển bị vòng xoáy cuốn lên, bay đến phía trước vòi con Bát Sí Thần Tượng này, vòi voi bỗng nhiên chuyển động cuốn lấy đám yêu vật này đưa vào trong miệng rồi nuốt chửng.
Bọn chúng không thể phản kháng.
Ngay lúc đó, Bát Sí Thần Tượng bỗng nhiên rống lên, tiếng rống dẫn tới từng đám mây đen. Từ phía trên mây đen xuất hiện vô số lôi đình tử sắc đánh xuống, hóa thành xiềng xích lôi đình cứng cáp che khuất bầu trời, khóa con voi quỷ dị kia lại.
Dường như nó không phát giác ra cái gì, tám cánh chấn động, vô số răng nanh lấp lóe hàn quang cắn đứt xiềng xích lôi đình rồi nhai nát, nuốt vào.
Sấm sét vang rền, điện quang lấp loé, vô số lôi trụ trút xuống xoắn thành một chuỗi lôi liên khủng bố, mạnh gấp trăm lần xiềng xích lôi đình trước đó, bổ về phía Bát Sí Thần Tượng.
Bát Sí Thần Tượng phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, miệng rộng cắn nuốt lôi liên, hai ngà voi chợt dài ra, khóa kín lôi liên, miệng lớn lại lúc mở lúc đóng.
Trong nháy mắt lôi liên đã bị voi cắn nát! Vô số lôi đình tứ tán. Bát Sí Thần Tượng vẫn không vừa lòng, há miệng hút vào một đống lôi đình, biến thành một đạo Linh Nguyên tinh thuần bị nó nuốt vào bụng.
Dường như lôi đình muốn chạy trốn, thời khắc chuẩn bị phiêu tán, miệng lớn của Bát Sí Thần Tượng nhắm thẳng về phía mây đen, từng tiếng kêu thảm truyền ra từ trong đám mây đen. Lực lượng Linh Nguyên cường đại bắn ra khiến nước biển bên dưới bị bốc hơi, nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Cuối cùng đám mây đen cũng bị voi nuốt vào miệng, hóa thành Linh Nguyên.
Cảnh Úc thẫn thờ nhìn một màn này. Con voi kia bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Cảnh Úc. Nó giống nhưng trụ trời ở bên trên bốn cái chân, trong đôi mắt cũng tỏa ra ánh sáng nhìn Cảnh Úc.
Cảnh Úc đối mặt với ngàn vạn hung mâu nhưng lại không có cảm giác hoảng sợ chút nào.
Một đạo tin tức kỳ dị từ trong những con mắt kia truyền vào đầu Cảnh Úc, hoà làm một với ý thức của nàng.
Tất cả mọi thứ đều tan vỡ vì đạo tin tức này, Cảnh Úc lấy lại tinh thần, con Bát Sí Thần Tượng kia đã biến mất, Hoè Sương ở bên cạnh đang nhìn nàng.
“Thì ra đây là Thiên Tượng Thôn Linh Kinh.” Thiếu nữ lẩm bẩm.
Hoè Sương nhìn nàng ngây người, trên mặt cừu xuất hiện nụ cười quỷ dị.
“Có vẻ hung thú ăn sạch Vô Ngần Man Hoang sắp biến thành hai rồi.”