Mùa thu hoạch của Thái Thương quốc từ từ trôi qua, sau khi dân chúng Thái Thương quốc thu hoạch toàn bộ lương thực thì lập tức vận chuyển đến chín kho lương cực lớn ở bên cạnh vương đình.
Chín kho lương này đã có lịch sử trăm năm, lương thực của mỗi một mùa thu hoạch đều sẽ được chuyển tới nơi này.
Bây giờ là mùa thu hoạch thứ ba, mùa thu hoạch này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với Thái Thương quốc, bởi vì đây là mùa thu hoạch lương thực cuối cùng của năm nay, chỉ còn hai tháng nữa Nhật Tịch của Man Hoang vô biên sẽ đến.
Sau hai tháng Nhật Tịch thì ba mặt trời lại bắt đầu mọc lên, vạn vật đều sống lại. Sau khi dân chúng gieo hạt xong thì hai tháng sau sẽ bắt đầu vào mùa thu hoạch.
Điều này có nghĩa là sau mùa thu hoạch thứ ba thì trong sáu tháng tiếp theo, lương thực của Thái Thương quốc sẽ tiến vào thời kỳ đình trệ, không có một hạt lương thực nào nhập kho.
Con dân Thái Thương quốc sẽ phải trải qua sáu tháng vô cùng khó khăn.
“Lương thực của mùa thu hoạch thứ ba không hề giảm chút nào, điều này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.”
Trong Thái Hòa điện, Cốc Thục đang bẩm tấu:
“Còn năm mươi chín ngày nữa là đến Nhật Tịch, Nông Sư phủ đã bàn bạc với các đại chức ti để tính toán hạn ngạch lương thực dành cho dân chúng trong sáu tháng tới này…”
Hắn còn chưa nói xong thì có một vị đại thần bước ra khỏi hàng, chỉ vào Nông tiến sĩ quát mắng:
“Thế mà Nông Sư phủ các ngươi lại không hề phát hiện ra sản lượng lương thực đã bị giảm sút, chuyện tới bây giờ, vụ mùa thu hoạch lại kém đến mức này, biện pháp bổ cứu mà các ngươi nghĩ ra chính là cắt giảm khẩu phần lương thực của dân chúng sao?”
Trong đám quan viên cũng có vài vị khác lên tiếng, cùng nhau trách móc Nông Sư phủ.
Sắc mặt Cốc Thục vô cùng khó coi, hắn nhìn thấy rất nhiều đại thần đang chất vấn mình thì lập tức gân cổ lên cãi:
“Hơn mười vị đồng liêu trong Nông Sư phủ ngày ngày thâu đêm suốt sáng theo dõi tình hình ruộng đất. Đất ruộng của Thái Thương quốc không có bất cứ vấn đề gì, nhưng lương thực thu hoạch được lại ít hơn so với những năm trước rất nhiều, Nông Sư phủ chúng ta còn có biện pháp nào nữa chứ?”
“Tất cả đều là do sự thất trách của đám Nông tiến sĩ các ngươi! Các ngươi không tìm được nguyên nhân thì chứng tỏ tạo nghệ trong nông nghiệp của các ngươi vẫn chưa đủ!”
Cốc Thục nghe thấy đám người này chất vấn điều mà thường ngày hắn vẫn luôn lấy làm tự hào thì cảm thấy vô cùng giận dữ, ngay khi hắn muốn lên tiếng phản bác thì lại nghe thấy giọng nói lười biếng của Kỷ Hạ đang ngồi trên vương tọa vang lên:
“Hiện tại mười bốn kho lương thực của Thương nhị thành đang tích trữ bao nhiêu lương thực?”
Cốc Thục đáp:
“Tầm khoảng bốn ngàn tám trăm vạn cân.”
Kỷ Hạ nhíu mày nói:
“Hơn sáu mươi vạn người mà chỉ có bốn ngàn tám trăm vạn cân lương thực, chúng ta còn phải kiên trì trong vòng nửa năm, nếu vậy thì mỗi ngày một người chỉ được tối đa hai ba cân lương thực thôi hả?”
Man Hoang vô biên không thể so sánh với Địa Cầu, ngoại trừ lương thực thì con dân của Thái Thương quốc không có bất kỳ loại lương thực nào khác. Nếu là hài tử thì không nói nhưng nếu là một người trưởng thành mà mỗi ngày chỉ được ăn hai ba bát cơm thì làm sao bọn họ chịu đựng được?
Hơn nữa, lương thực của Thái Thương quốc cũng không thể tính bình quân bởi vì bổng lộc của quan viên, lương thực cho quân đội cũng đã tốn kém rất nhiều rồi, như vậy thì số lương thực còn lại dành cho dân chúng lại càng ít đi.
Nông tiến sĩ nghe thấy lời này của Kỷ Hạ thì hổ thẹn lên tiếng:
“Nông Sư phủ hổ thẹn với Thái Thương quốc.”
Hắn chủ động nhận sai lập tức dẫn đến sự chỉ trích của bách quan, Kỷ Hạ xua xua tay nói:
“Ồn ào cái gì hả? Không nghĩ cách để giải quyết vấn đề đi, đứng đây cãi nhau thì có ích gì?”
Hắn dẫn đầu đứng lên:
“Đi, đi xem kho lương thực.”
Trong kho lương thực của Thái Thương quốc có rất nhiều bách tính đang bận rộn. Sau khi bọn họ xử lý lương thực vừa mới thu hoạch thì lập tức dùng một loại lá cây kỳ lạ ghép thành một chiếc bao rồi đựng lương thực vào, sau đó xếp chồng thành hàng ngay ngắn ở trong kho lương.
Chưởng kho lương đang đứng bên người quốc chủ cùng các trung thần của Thái Thương quốc, y không ngừng giới thiệu cấu tạo của kho lương.
Kỷ Hạ đi vào trong kho lương ngập tràn hương thơm của lương thực vừa mới được thu hoạch, con dân Thái Thương quốc vẫn đang làm việc vô cùng chăm chỉ, dường như bọn họ không hề khó chịu khi biết lương thực của mình bị ít đi, cũng không hề lười biếng trong công việc.
Kỷ Hạ vung tay lên ý bảo chưởng kho không nói nữa, hắn đi đến trước mặt một người trung niên khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, y đang buộc lại bao lương thực một cách cẩn thận, sau đó xếp lại thành từng chồng ngay ngắn.
“Tộc thúc, lương thực mới thu hoạch có mùi vị như thế nào? Mọi người làm việc trong kho lương thì chắc cũng đã nếm thử mùi vị rồi chứ?” Trên mặt Kỷ Hạ hiện lên nụ cười, nhẹ nhàng hỏi.
Người trung niên kia quay đầu lại, nhìn thấy người hỏi là một thiếu niên vô cùng anh tuấn thì nhếch miệng cười nói:
“Chúng ta còn chưa được nếm thử đâu. Lương thực của mùa thu hoạch thứ ba năm nay không nhiều lắm vì vậy nên chưởng kho đại nhân cũng không cho người làm ở kho lương nếm thử lương thực mới giống như năm trước, chúng ta vẫn ăn lương thực của mấy tháng trước thôi.”
Kỷ Hạ lo lắng nói:
“Là do vương đình thất trách, không giám sát ruộng đồng Thái Thương quốc thật tốt. Sản lượng lương thực lần này rất kém, con dân Thái Thương quốc lại phải sống những ngày tháng khổ cực rồi, không biết Nhật Tịch lần này lại có bao nhiêu người chết nữa.”
Người trung niên nhìn thiếu niên đang đứng trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời y không thể nhớ ra đây là ai nên cũng không suy nghĩ thêm nữa:
“Làm sao lại trách vương đình được? Năm nay thê tử của ta cũng đi đến khu ruộng đồng trông coi lương thực đấy, sau khi nàng trở về thì nói với ta, hàng ngày những đại quan của Nông Sư viện đều vất vả giống như bọn họ, ngày ngày phơi gió phơi nắng, ngay cả thức ăn cũng không tốt hơn bọn họ chút nào đâu.”
“Người trông coi ruộng đồng thì còn được nghỉ ngơi vào ban đêm, còn các đại quan thì ngày đêm đều ở trên đồng ruộng. Nàng ấy nhìn thấy ngày nào các đại quan cũng lấy đất ruộng bỏ vào miệng nhai, họ nói là để xem xem cấu tạo và tính chất của đất có bị thay đổi hay không?”
“Tình huống này cũng không thể trách vương đình được. Các đại quan của vương đình đã tận tâm tận lực rồi, lương thực ít thì ít thôi. Những người có thân thể khỏe mạnh thì có thể ăn ít một chút để cho hài tử và lão nhân có nhiều lương thực hơn để ăn, như vậy thì cũng có thể sống sót. Ta còn nhớ lúc ta còn trẻ cũng đã trải qua một lần như vậy rồi.”
“Năm đó lương thực vô cùng ít, phụ thân ta để dành hết lương thực cho ta và nương của ta. Phụ thân ta sợ chết trước mặt chúng ta sẽ khiến chúng ta sợ hãi nên đã đi đến Thái Thành, đứng bên ngoài thành đợi chết, song y lại sợ nếu chết trong đêm tối thì sẽ khiến người đi đường sợ hãi nên đành tự chôn bản thân bằng tuyết. Mãi cho đến khi Nhật Tịch qua đi, tuyết tan thì người ta mới phát hiện ra.”
Người trung niên kể ra chuyện này giống như người trong đó không có quan hệ nào với y vậy, từ đầu đến cuối trên mặt y vẫn luôn nở nụ cười. Y vừa sửa lại bao đựng lương thực vừa chậm rãi kể chuyện.
Kỷ Hạ lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen lại giống như có viên đá ném vào trong hồ nước, tạo thành rất nhiều gợn sóng.
Hắn hỏi:
“Tộc thúc, ngươi cảm thấy mỗi ngày ăn bao nhiêu lương thực thì mới đủ no?”
Người trung niên nghe thấy lời này của Kỷ Hạ thì xua tay:
“Ta thấy y phục của ngươi rất đẹp đẽ, chắc ngươi là con của đại quan hả? Người như chúng ta thì có bao giờ nghĩ đến chuyện ăn no, nếu mỗi ngày có được hai bát cháo thì cũng đủ rồi, dù sao nhân tộc ở đâu cũng giống nhau, mệnh rất cứng!”
Kỷ Hạ lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia kiên định, hắn lại hỏi:
“Tộc thúc, người trưởng thành chưa từng tu luyện thì ăn bao nhiêu lương thực mới đủ no?”
Người trung niên kia nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Hạ thì lập tức dừng công việc trong tay lại rồi tính toán, suy nghĩ một lúc y mới ngập ngừng nói: “Ta cũng không giấu ngươi, cả đời này của ta cũng chưa bao giờ được ăn no. Lượng cơm của các hán tử trưởng thành rất lớn, có lẽ mỗi ngày bọn họ có thể ăn hết cả một cân lương thực đấy. Nhưng cũng không chính xác lắm, có lẽ tám lạng là đủ rồi.”
Nói xong thì y lại nhếch miệng lên, dường như đang cười nhạo bản thân mình là người si nói mộng.
Kỷ Hạ hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Tộc thúc, ngươi có tin sẽ có ngày ngươi được ăn no không?”
Có lẽ người trung niên bị hỏi nhiều quá nên cảm thấy phiền, y xua tay, quay người đi về phía nơi để bao đựng lương thực, giọng nói của y truyền đến:
“Đời người rất dài, chắc chắn sẽ có một hai lần được ăn no, nhưng ta ăn no cũng chẳng có ích gì, phải làm cho tất cả mọi người của Thái Thương quốc được ăn no mới tốt.”
Kỷ Hạ nhìn người trung niên lại bắt đầu bận rộn với công việc, hắn đứng tại chỗ suy tư một lúc lâu, sau đó mới từ từ rời khỏi kho lương.
Có lẽ đám đại thần phía sau biết hiện tại tâm trạng của Kỷ Hạ không tốt nên chỉ dám đi sau một đoạn, không ai dám tới gần.
Đi ra bên ngoài kho lương, ánh mặt trời chiếu sáng, Kỷ Hạ nhìn vẻ mặt dù bận rộn nhưng vẫn tràn ngập niềm vui của con dân Thái Thương quốc thì trong lòng thầm mắng: “Lương thực ở chỗ này có chia cho các ngươi thì cũng chẳng được bao nhiêu, có gì mà các ngươi lại cười vui vẻ như kẻ ngốc vậy chứ?”
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn ba mặt trời trên đỉnh đầu, sau đó lại nhìn về con dân đáng yêu của mình: “Ta không tin đã có thêm Plugin mà các ngươi vẫn không thể ăn no! Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi cười đủ!”