Cưu Khuyển quốc chỉ có một thành trì, hơn mười vạn người Cưu Khuyển cư trú trong thành, mấy vạn còn lại phân tán trên đồng cỏ bên ngoài thành, chăn nuôi chim thú.
Vương cung nằm sâu trong Cưu Khuyển thành, trong một cung điện màu trắng có tạo hình cổ quái, một người Cưu Khuyển khoác hắc bào đang nhìn vào tấm gương đồng cổ xưa trước mặt.
Trên gương đồng phản chiếu ra một cảnh tượng, thiếu niên quốc chủ Kỷ Hạ của Thái Thương đang ở chính giữa tẩm cung, hai mắt vô thần, nét mặt dại ra, giống như trúng tà vậy.
Trên gương mặt của người Cưu Khuyển mặc hắc bào lộ ra vẻ oán hận, hai tay giơ lên không trung, bỗng nhiên xuất hiện từng đợt sóng lăn tăn trên mặt gương đồng. Cảnh tượng bên trong bỗng nhiên thay đổi, thiếu niên quốc chủ trở nên nhỏ bé, cung điện trở nên vô cùng to lớn, mặt đất trầm xuống, không gian xoay chuyển, đèn đuốc trong tẩm cung lần lượt tắt hết hóa thành một mảnh tối đen.
Nhìn Kỷ Hạ trong gương, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét:
"Nhân tộc! Sao ngươi dám giết chết ái nữ của ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!"
Trong giọng nói có thể mơ hồ nghe ra đây là một nữ nhân Cưu Khuyển!
Hắc ám trong gương bỗng biến hóa, trong bóng đêm liên tục có tiếng nước mưa nhỏ xuống mặt đất, một con mắt cực to phát tán ra lục sắc u quang xuất hiện trước mặt Kỷ Hạ.
Kỷ Hạ giật mình, cuối cùng tỉnh lại từ trong trạng thái ngốc trệ, hắn đối mặt với con mắt khổng lồ đó, nhìn thấy oán hận cực độ ở bên trong.
"Đây là nơi nào? Bát cháo vừa nãy Khổng Nghênh đưa ta ăn có vấn đề!" Kỷ Hạ vừa suy nghĩ vừa gọi Phục Cừu Kiếm nhưng lại phát hiện ý thức của hắn không thấy, không có cách nào liên hệ với Cấm Hủ Thần Thụ.
Con mắt kia lúc mở lúc khép, dần dần biến lớn, Kỷ Hạ lùi về sau mấy bước. Từ trong bóng tối hiện ra một thân ảnh khổng lồ.
Đó là một con Cưu Khuyển một mắt!
Nhưng lại không hề đứng thẳng mà bốn chân chạm đất, bộ lông đen nhánh chứng minh nàng ở trong Cưu Khuyển quốc chắc chắn có địa vị vô cùng tôn quý.
Trên răng nanh sắc nhọn còn có rất nhiều huyết nhục dính liền khiến người ta không rét mà run. Cơ thể cao lớn chừng ba trượng cũng đang liên tục thị uy sự cường đại của mình với Kỷ Hạ.
"Đây là đâu? Ngươi là quý nhân nào của Cưu Khuyển quốc?" Kỷ Hạ nhìn con Cưu Khuyển một mắt đó, lên tiếng hỏi thăm.
Đây là sách lược nhất quán của hắn, bất luận gặp phải nguy hiểm như thế nào thì trước tiên cứ nói mấy lời khách sáo đề kéo dài thời gian trước.
"Rống..."
Một tiếng gầm kinh thiên, con Cưu Khuyển một mắt đó vung cự trảo đánh xuống, Kỷ Hạ nhảy sang bên cạnh, khó khăn tránh khỏi đòn tấn công này.
Nếu như bị cự trảo đánh trúng, e rằng hắn sẽ thịt nát xương tan ngay tức khắc!
Lúc Kỷ Hạ muốn phản công, Cưu Khuyên một mắt trước mặt lại hóa thành một trận sương mù màu đen quỷ dị biến mất không thấy gì nữa.
"Chuyện gì vậy?"
Kỷ Hạ kinh ngạc.
Đám khói đen đó tụ lại trong không trung, một thân ảnh cực kỳ quen thuộc xuất hiện trước mặt Kỷ Hạ.
Chính là Chu Thanh quốc sư Thanh Phù Nhậm, người từng bị hắn chém rơi đầu!
Mặt mũi của Thanh Phù Nhậm đỏ thẫm, lơ lửng giữa không trung, trong mắt tràn ngập huyết sắc, răng nanh sắc bén giống như một con cự viên đang nổi giận. Gã nhìn chăm chăm vào Kỷ Hạ giống như nhìn kẻ thù truyền kiếp.
"Đây là huyễn cảnh?"
Kỷ Hạ lập tức phản ứng lại, trước đây hắn đã chính tay chém đứt đầu Thanh Phù Nhậm, sao Thanh Phù Nhậm có thể chết rồi hồi sinh được?
Chỉ thấy Thanh Phù Nhậm trên hư không đánh ra một chỉ, khói đen lại bao phủ lần nữa, ngăn cản tầm nhìn của Kỷ Hạ.
Xung quanh Kỷ Hạ là một mảng tối đen, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, dường như Nhật Tịch đã tới, mặt trời chìm vào giấc ngủ.
Một hồi lâu sau, khói đen tản đi, cảnh tượng xung quanh dần dần hiện ra, hắn chợt phát hiện hắn đã bị bao vây.
Xung quanh có vô số người chết đang trợn tròn mắt nhìn hắn, trong ánh mắt vẫn tràn ngập oán hận như cũ.
Mà số người chết này đều là người mà Kỷ Hạ cực kỳ quen thuộc.
Trường bào màu trắng của Lục Du đã bị máu nhuộm đỏ, cơ thể bị đại đao chém thành hai nửa từ trên ngực. Máu tươi phun ra lênh láng nhưng dường như hắn đã mất đi cảm giác, chỉ đứng đó nhìn Kỷ Hạ, trong mắt có hai hàng huyết lệ chậm rãi chảy xuống.
"Quốc chủ! Ngài là vương của Thái Thương vong quốc!"
Lục Du thê lương hét lên, Kỷ Hạ lùi về sau một bước nên đụng trúng một người phía sau. Sử quan Triệu Khúc đang cầm đầu của mình, đưa đến chỗ Kỷ Hạ, đầu trong tay hắn cất tiếng nói:
"Ngài giả trang Đại Phong ý chí, chọc giận Đại Phong, Đại Phong quở trách giáng tội khiến Thái Thương diệt vong! Ngài là tội đồ của Thái Thương, là tội nhân của Kỷ thất!"
Kỷ Hạ im lặng nhìn Triệu Khúc, lại nhìn thân ảnh bên cạnh Triệu Khúc.
Thân ảnh đó khoác hồng y, sắc mặt trắng bệch, một vết kiếm thương trên cổ họng khiến dung nhan tuyệt mỹ của nàng mang vài phần đau thương.
Nàng ngơ ngác nhìn Kỷ Hạ hỏi:
"Quốc chủ… tại sao ngài không cứu ta..."
Vô số nhân ảnh đi về phía Kỷ Hạ, cơ thể bọn họ vỡ nát, hình dáng đáng sợ, ánh mắt dọa người, lòng bàn tay đầy máu tươi tóm lấy Kỷ Hạ!
Trường Phụng, Cốc Thục, Phách Huyền, Cảnh Dã...
Vô số nhân ảnh của Thái Thương tựa như đều đến nơi này để lấy mạng Kỷ Hạ!
Trong đầu Kỷ Hạ là một mảng hỗn độn, từng cảnh tượng tràn ngập vào đầu hắn, từng trang lao vùn vụt qua đi!
"Quốc chủ! Đại quân Cưu Khuyển đã tấn công vào Thái Thành rồi, ác khuyển đang ăn người ở trên đường phố!"
"Bách tính nổi dậy phản kháng nhưng bị quân sĩ bắt chém tứ chi, để bọn họ ở trước vương cung kêu gào đau đớn đến tê tâm liệt phế!"
"Cơ tướng quân và Phách Huyền thành chủ đã hi sinh, hộ vệ của vương cung đã không ngăn chặn được nữa!"
"Quốc chủ, ngài giết công chúa Cưu Khuyển, chọc giận Cưu Khuyển quốc, bây giờ Thái Thương sắp diệt vong rồi!"
"Kỷ Hạ, ngài là tội nhân của Thái Thương, linh hồn của ngài sẽ lạc đường trong Vô Ngần Man Hoang, trở thành cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không thể leo lên Thiên Thương Đình!"
Từng khung cảnh ăn sâu vào đầu Kỷ Hạ, dường như hắn nhìn thấy khói lửa chiến tranh bay tán loạn, vô số Cưu Khuyển khổng lồ cắn đứt đầu con dân Thái Thương, máu tươi lai láng cả Thái Thành.
Vô số dân chúng khóc lóc đau khổ, hàng ngàn vạn dân chúng giết trẻ con trong nhà trước rồi chết theo! Thái Thương Nhân tộc còn sống sót đã bị nhốt trong Thái Thành, bị bọn chúng xem như thức ăn, làm thịt từng người rồi gặm xương!
Từ đó trở đi, Thái Thương Nhân tộc đã diệt vong, trong vòng ba vạn dặm, một quốc gia nhân loại duy nhất đã diệt vong, theo lời đồn, trong vòng ba vạn dặm này không còn sót một ai!
Sinh mệnh của Nhân tộc không còn, nền văn minh ắt cũng tiêu tán!
Mà tất cả những điều này đều do hắn gây nên.
"Ta giết công chúa Cưu Khuyển, ta khiến Thái Thương diệt vong, ta là tội nhân của Thái Thương, là tội nhân của Nhân tộc?"
Hắn không kìm lòng được mà tự hỏi, trong hồi ức có vô số dân chúng của Thái Thương chết thảm, không phải lỗi của hắn.
"Không, không đúng!"
Kỷ Hạ lờ mờ nghĩ đến điều gì đó nhưng đầu hắn giống như bị một vạn kim châm đâm vào khiến hắn đau đớn muốn chết, làm cho ý chí còn sót lại của hắn đều sụp đổ!
Vị Cưu Khuyển mặc hắc bào đó nhìn vào cảnh tượng trong gương đồng, giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp cung điện:
"Một tiểu bối nhỏ nhoi, hôm nay ta muốn ngươi phải cảm nhận nỗi thống khổ đến chết!"
Nàng dùng ngón tay vẽ lên gương đồng, một tia Linh Nguyên đen kịt xuyên vào trong gương đồng, vô số dân chúng Thái Thương đều biến mất tăm, trong bóng tối lại hiện ra một con Cưu Khuyển một mắt đang gầm gừ. Nước dãi trong miệng không ngừng chảy xuống, há to miệng, muốn nuốt chửng Kỷ Hạ!
Hình như Kỷ Hạ đã không còn cảm giác!
"Nếu như ý thức của ngươi tỉnh táo, vật được huyễn hóa này của ta không thể làm gì được ngươi nhưng bây giờ ý chí của ngươi đã cạn kiệt, hồn phách sụp đổ. Cưu Khuyển một mắt này của ta có thể nuốt sạch toàn bộ hồn phách, tinh thần và ký ức của ngươi!"
"Đến lúc đó cho dù ngươi không chết thì cũng chỉ là một phế nhân, cơ thể còn sống nhưng tinh thần đã chết! Thất nhi của ta ở trên trời có linh thiêng cũng được an ủi!"