“Mặc kệ phải bỏ ra cái giá gì cũng phải giữ quốc sư lại, ta muốn chiêu đãi quốc sư cho thật tốt.”
Giọng nói âm lãnh của Kỷ Hạ vang vọng khắp đường Nam Thanh:
“Cơ tướng quân, Mông Quỷ, Âm Đinh, Ám Đinh, Hắc Đinh, năm người các ngươi ngăn quốc sư lại, hắn còn chưa uống qua rượu mạnh của Thái Thương, sao có thể rời đi.”
“Vâng!” Đám người cao giọng lĩnh mệnh, nhảy vọt vào khu vực trung tâm bao vây bốn phía xung quanh Chu Thanh quốc sư, cầm binh mà đứng.
Hơn tám trăm âm binh sắp xếp trận thế, vây kín toàn bộ lối đi của đường Nam Thanh, Thương Thủ quân cầm cung đã bài bố ở trên từng cái nóc nhà, kéo cung cài tên, phong tỏa không gian quanh thân Thanh Phù Nhậm.
Kỷ Hạ chậm rãi lui ra sau hai bước, ngồi chồm hổm ở trước cửa nhà Cảnh Úc, nói với thiếu nữ vẫn đứng ngơ ngác ở một bên:
“Đừng keo kiệt, đi châm một bình trà cho quốc chủ.”
Trên mặt Cảnh Úc vẫn còn đang chảy nước mắt khi nghe thấy nhiều đứa trẻ bị hạ độc thủ như vậy, nghe thấy lời nói của Kỷ Hạ thì vội vàng gật đầu, xông vào trong nhà.
Không được bao lâu, nàng lại vội vàng hấp tấp trở về, trên mặt còn mang theo sự luống cuống, vô tội nói:
“Quốc chủ, trong nhà Cảnh Úc không có trà…”
Sắc mặt Kỷ Hạ xám xịt, bất đắc dĩ nói:
“Vậy thì lấy một bình nước tới đây.”
Hắn nhìn về phía Chu Thanh quốc sư đang bị đám người vây quanh, phun ra một câu từ trong kẽ răng:
“Cảnh tượng Chu Thanh quốc sư có chắp cánh cũng khó thoát còn tốt hơn trà nhiều.”
Chu Thanh quốc sư bình tĩnh nhìn Kỷ Hạ, rồi lại nhìn âm quân chung quanh, bừng tỉnh đại ngộ:
“Ngươi hẳn là nhi tử của Kỷ Thương đúng không, ta nghe nói nhi tử của Kỷ Thương là một tên phế vật quần là áo lượt, hôm nay gặp mặt mới biết thế nhân sai lầm rồi. Thế nhưng ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta muốn rời đi, những người này có thể ngăn lại Thần Thông cảnh cường đại như ta sao, đám sâu kiến các ngươi có nằm mộng cũng đừng nghĩ tới!”
Thân hình hắn trở nên mơ hồ, biến mất tại chỗ.
Mái tóc đỏ của Cơ Thiển Tình tung bay, tựa như một nữ Võ Thần hàng thế, Linh Nguyên trong cơ thể nàng dâng trào phát ra ngoài, hóa thành từng sợi dây nhỏ phân bố khắp nơi.
Một sợi dây nhỏ đột ngột rung động, khóe miệng Cơ Thiển Tình giương lên, trong nháy mắt một đạo kiếm khí cự đại bắn ra, chém về phía đầu dây nhỏ kia.
Kiếm khí gào thét quét tới, thân ảnh Chu Thanh quốc sư từ trong hư không hiển lộ, một cái tay có lớp khói đen bao bọc vươn ra nhưng lại không công kích Cơ Thiển Tình, mà vỗ về phía Kỷ Hạ đang ở cách xa chỗ đó vài chục trượng!
Một cự thủ được bao trùm bởi khói đen xuất hiện trên hư không, trên cự thủ còn có cả Linh Nguyên khiến những nơi nó đi qua, phòng ốc sụp đổ, đại địa nứt toác.
Kỷ Hạ uống một ngụm nước trong, không hề bối rối, ba vị âm tướng nắm chặt trường đao, ngăn ở nơi mà cự thủ sẽ đi qua, trên trường đao kết xuất một lớp băng thật dày, phát ra hàn khí.
Bọn hắn đồng loạt bổ ra một đao, hàn khí bộc phát lên cao, ngưng kết hóa thành một thanh băng đao khổng lồ, bổ về phía cự thủ.
Một thân áo bào đen của Mông Quỷ bay phấp phới, năm ngón tay khép lại, một ngọn lửa màu đen bỗng nhiên bùng cháy.
Hắn chợt ném đi, ngọn lửa màu đen bay ra tụ hợp với băng đao, đụng vào bên trên cự thủ khói đen.
Hỏa diễm bị cự thủ đánh tán trong nháy mắt, Linh Nguyên nồng hậu ba động phía trên cự thủ ít đi rất nhiều, lúc này băng đao chém dọc từ trên xuống dưới một đao thật mạnh, chặt cự thủ thành hai đoạn rồi từ từ tiêu tán!
“Bốn cao thủ Bát Trọng Thiên! Nội tình của Thái Thương cũng không tệ!”
Thanh Phù Nhậm cười ha ha, khói đen dày đặc:
“Mặc dù Ám Trần Hiển Hóa Công của ta không thích hợp vận dụng trong chiến đấu, thế nhưng Thần Thông cảnh chính là Thần Thông cảnh, bốn người các ngươi là Bát Trọng Thiên, một cái Cửu Trọng Thiên thì như thế nào, ta muốn đi, các ngươi ngăn được sao.”
Mấy trăm âm quân vây kín xung quanh, từng đạo khí tức cường đại ngưng tụ phía trên trường thương, khiến hư không kích phát ra từng trận gợn sóng.
Cơ Thiển Tình phóng lên trên không trung, dường như Linh Nguyên không bị cạn kiệt, tuôn ra mãnh liệt nhập vào trường kiếm trong tay, thân hình nàng lấp lóe xuất hiện rồi lại biến mất, kiếm khí tràn ngập khắp nơi, phong tỏa tất cả đường lui của Thanh Phù Nhậm.
Ba vị âm tướng và Mông Quỷ lần lượt xuất thủ, trường đao, hỏa diễm tại thân mà lao tới!
Năm người bọn hắn vây chặt xung quanh Chu Thanh quốc sư, cung thủ trên nóc nhà kéo cung cài tên, trên vũ tiễn hiện lên lam quang, khí lưu theo vũ tiễn bắn ra trùng kích không khí. Tất cả mọi người đều biết rõ, một hai chiếc ngược lại cũng không sao, nếu như trên trăm mũi tên bắn vào người thì cho dù là cường giả Thần Thông cũng không chịu nổi!
Thanh Phù Nhậm thấy không thể thoát thân liền gào thét một tiếng, Ám Trần Hiển Hóa Công thôi động cực nhanh, bên trong ám bụi cuồn cuộn lại xuất hiện một đầu quái vật khổng lồ, con quái vật này hình dẹt, to lớn, bao phủ cả người Thanh Phù Nhậm vào bên trong.
Vũ tiễn bắn đến, cái miệng lớn của quái vật mở to, nuốt hết đống vũ tiễn ở chính diện vào trong miệng, còn những mũi tên bắn sang bên cạnh thì bị thân thể của quái vật ngăn trở.
Đám người Cơ Thiển Tình nhìn thấy cảnh tượng này, đao kiếm đồng loạt vung lên, kiếm khí băng đao Hắc Viêm xen lẫn ở trong mưa tiễn đầy trời, hình thành thế công cực mạnh, oanh kích vào người con quái vật hình dẹt kia.
Quái vật hình dẹt kêu thảm, vốn dĩ tầng phong ngự đã bị vũ tiễn bắn tới không ngừng suy yếu, lại bị một kích lôi đình này đánh tan!