Tin tức Thương quốc chủ chết, tân quốc chủ kế vị truyền khắp Thái Thương trong vòng ba ngày, tiếng khóc đau khổ vang vọng cả Thái Thương, dân chúng cầm đèn lồng đen trắng đổ ra đường tiễn đưa quốc chủ, mọi nhà đều cầu nguyện Đại Phong, hi vọng Đại Phong có thể hộ tống tiên quốc chủ lên thiên đình, không phải chịu nỗi khổ của Vô Ngần Man Hoang nữa.
Kỷ Hạ mặc quần áo bình thường, đi lại trong Thái Thành, hắn mới ngồi lên vị trí quốc chủ, nhưng chỉ mới hiểu đôi chút về hai tòa Thái Thành và Thương Thành, lần này cùng Cơ Thiển Tình rời khỏi hoàng cung, đương nhiên mục đích chính là hiểu rõ dân sinh ở Thái Thương.
Ngoại trừ hắn và Cơ Thiển Tình, bên cạnh còn có một thiếu nữ, thiếu nữ này mặc bộ quần áo màu xám mộc mạc, nhưng không thể che đi dung mạo nghiêng nước nghiêng thành và dáng người mỹ lệ, chỉ là từ đầu đến cuối ánh mắt nàng đều nhìn chằm chằm xuống mặt đường, cũng không nói chuyện với Kỷ Hạ cùng Cơ Thiển Tình.
Kỷ Hạ lúng túng nhìn nàng một chút, người thiếu nữ này tên là Cảnh Úc, chính là nữ tử ngày đó được Cơ Thiển Tình giải cứu ở trong tẩm cung của Kỷ Hạ.
Lúc ấy sự tình quá khẩn cấp, Cơ Thiển Tình chỉ có thể an bài nàng ở lại trong cung, hiện tại Cưu Khuyển bị đánh cho tan tác, cũng đã đến lúc xử lý chuyện của nàng.
Dù cho Kỷ Hạ cực lực phủ nhận hắn không hề động vào một đầu ngón tay của Cảnh Úc, hắn vẫn cảm nhận được hàn khí toát ra từ ánh mắt Cơ Thiển Tình khi nhìn về phía hắn.
Sự thật đúng như những gì Kỷ Hạ đã nói, thiếu nữ này vừa bị Thái tử bắt đến còn chưa kịp làm gì thì chuyện Thái Thương ngọc đã bại lộ, Kỷ Thương quốc chủ chết, Thái tử bị Cơ Thiển Tình đá một cước chết luôn rồi.
Lúc đầu Kỷ Hạ còn hy vọng Cảnh Úc có thể nói ra sự thật, kéo lại một chút mặt mũi cho tân quốc chủ là hắn, không nghĩ tới sau khi nàng được giải cứu, từ đầu đến cuối đều không nói một lời, chỉ là luôn dùng một đôi mắt tràn ngập sương mù nhìn chằm chằm vào Kỷ Hạ, khiến hắn có chút không được tự nhiên.
Thế là Kỷ Hạ quyết định, thừa dịp xuất hành sẽ tự mình đưa Cảnh Úc trở về, tránh để tân quốc chủ thời thời khắc khắc chịu sự ‘xấu hổ’ tra tấn.
"Khu vực này là chủ thành của Thái Thành." Đường đi ở trước mắt hắn vô cùng tan hoang, chỉ có khoảng hơn chục chủ sạp nhỏ đang rao hàng một cách uể oải.
Cái này rõ ràng không bình thường, trong Thái Thành có chừng bốn mươi vạn nhân khẩu, ở thời đại không phát triển vũ khí lạnh thì đó là một con số cực lớn, theo lẽ thường hẳn là thương nghiệp phồn vinh, xã hội hưng thịnh mới đúng. Nghĩ đến Thái Thành là một vùng đất cằn cỗi, sản xuất thưa thớt, hạn chế sự phát triển.
Dựa vào mảnh đất nhỏ để trồng trọt phía sau Thái Thành, Thái Thương vượt qua hơn hai trăm năm một cách gian nan, lương thực do vương đình phân phát, quần áo do vương đình phân phát, thậm chí là thuốc chữa bệnh cũng là do vương đình phân phát.
Kỷ Hạ biết đây là chế độ rất không bình thường nhưng hắn cũng hiểu thân ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế này, vương đình Thái Thương chỉ có thể làm như vậy —— hai nước Cưu Khuyển và Chu Thanh đang nhìn chằm chằm, cự thú trong sa mạc cùng rừng mưa đang chờ người dân Thái Thương đến tận cửa để ăn no nê, dưới loại tình trạng này, nếu Thái Thương vương đình không thu gom chi phối lương thực, mặc cho xã hội phát triển thì cuối cùng tất cả mọi người sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh túng quẫn không có lương thực để ăn.
Hắn từng là Thái tử của Thái Thương, hiện tại là Thái Thương quốc chủ, tất nhiên là biết vương đình và bách quan thanh liêm cỡ nào, ở Thái Thương chưa từng có người nào tham ô bỏ tiền vào túi riêng, ăn không ngồi rồi, mỗi ngày bách quan ăn hai bữa, coi như là tốt hơn dân chúng bình thường một chút, nhưng cũng tốt có hạn.
Cơ Thiển Tình thấy Kỷ Hạ trầm mặc suốt cả chặng đường như có điều suy nghĩ, không khỏi lên tiếng hỏi:
“Bây giờ ngươi là Thái Thương quốc chủ, có tính toán gì không?”
Kỷ Hạ nhìn những hài đồng tinh thần uể oải, nằm bên lề đường cho hết thời gian vì đói, khẽ nói:
“Đợi Cưu Khuyển cùng Ngạc Giác quốc đạt thành hiệp định tạm thời ngưng chiến, bọn hắn nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, đến lúc đó lại là một trận đại chiến, trước tiên giải quyết xong Cưu Khuyển quốc rồi nói sau.”
Cơ Thiển Tình gật gật đầu, biết sở dĩ Cưu Khuyển lặng yên không một tiếng động là vì tại phòng bị Ngạc Giác quốc có thực lực không yếu hơn bọn họ, một khi Cưu Khuyển nguyện ý hi sinh một thứ gì đó để Ngạc Giác quốc tạm thời ngưng chiến, thứ mà Thái Thương gặp phải chính là sự đả kích khủng bố của Cưu Khuyển.
Kỷ Hạ đi đến một ngôi nhà nhỏ sát bên đường, có một lão nhân khuôn mặt gầy gò, tinh thần uể oải nhắm mắt lại, dựa vào trụ đá để nghỉ ngơi.
“Lão nhân gia, trong nhà chỉ có một người sao?” Kỷ Hạ bỗng nhiên lên tiếng hỏi thăm.
Lão nhân uể oải kia cố gắng quay đầu, mở mắt nhìn về phía âm thanh phát ra, trong mắt là một mảnh màu trắng, nhìn động tác sờ soạng của hắn, không khó để nhận ra lão nhân này đã bị mù.
Hắn lớn tiếng hồi đáp:
“Trời còn chưa sáng, hai hậu bối đã ra ngoài đi làm rồi, hiện tại là lúc nhận đồ, sao có thể nhàn rỗi ở nhà được?”
“Tại sao lại không thể ở nhà? Vương đình dựa theo đầu người để phát lương thực, đợi ở nhà hay đi nhận đồ đều có thể lấy được lương thực, vì sao lại muốn vất vả đi lấy?”
Lão nhân nghe thấy lời nói của Kỷ Hạ, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, vẻ mặt không đổi nói:
“Ngươi là con cái nhà ai? Sao lại không hiểu chuyện như thế? Mấy trăm năm qua cho tới bây giờ Thái Thương ta đều cần mẫn khổ nhọc, giúp đỡ đất nước, nếu như người nào cũng có suy nghĩ như ngươi thì Thái Thương ta đã sớm bị đám chó đất và bầy khỉ ăn sống rồi.”
“Các tướng sĩ liều mạng vì Thái Thương, chúng nữ nhân sinh tử tôn để không ngừng bổ sung lực lượng cho quân ngũ của Thái Thương, những người trẻ tuổi ở nhà không có thiến phú tu hành xuất chúng thì tất nhiên phải chiếu khán những việc liên quan đến đất đai của đất nước, có cái gì không đúng?”
“Mà những người già như chúng ta mau chóng chết đi thì tốt hơn, như thế mới không liên lụy quốc chủ, liên lụy tướng sĩ, liên lụy Thái Thương, đáng tiếc ta không bệnh không gặp tai ương gì, tiên quốc chủ lại nghiêm lệnh cấm người già tự sát…”
Lão nhân nói tới tiên quốc chủ, trong đôi mắt đục ngầu chảy ra hai giọt nước mắt:
“Thương quốc chủ vất vả cả đời vì Thái Thương, hiện tại hắn đi rồi cũng là chuyện tốt, không cần phải lo lắng cho đám lão nhân này.”
Kỷ Hạ yên lặng nghe lão nhân nói chuyện, trong lòng có một cỗ tư vị khó tả xông lên đầu, hắn hỏi:
“Vì sao tất cả người dân Thái Thương đều có thể cống hiến hết mình vì Thái Thương như thế?"
“Thái Thương là quốc gia của chúng ta!”
Lão nhân lẩm bẩm nói:
“Mảnh đất này được các tiên hiền dùng một đao một kiếm mà có, từ nhỏ chúng ta đã sinh sống ở đây, trong thiên hạ ngoại trừ Thái Thương cũng không có chỗ có thể tiếp nhận chúng ta.”
“Mà sao lại nói dân chúng Thái Thương chúng ta cống hiến? Chúng ta làm những việc này không có vì lý do cao thượng gì mà chỉ muốn bảo toàn tính mệnh! Giống như nữ nhân trải qua nỗi khổ thụ thai mười tháng cũng không phải các nàng nguyện ý mà các nàng phải làm như vậy!”
“Không có con nối dòng, số người sinh ra không theo kịp số người chết đi, nếu thế thì tương lai tất cả mọi người sẽ bị ăn sống hoặc là bị chém thành người lợn để làm trò vui cho đám súc sinh kia! So với những thứ này thì nỗi khổ liều mạng, làm việc hay hoài thai thì đáng là gì?”
Kỷ Hạ hít sâu một hơi, yên lặng thi lễ với lão nhân, đứng thẳng người rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cảnh Úc không nói lời nào mà nhìn Kỷ Hạ, nàng là bách tính bình thường ở dưới tầng chót của Thái Thương quốc, nàng nhìn thấy trong mắt vị tân quốc quốc chủ mà nàng hận thấu xương này một chút cảm xúc kỳ quái.
Hắn lộ vẻ xúc động, thương hại, lại có vẻ quyết tâm.
Cơ Thiển Tình nhìn một màn này, trong mắt tựa như dấy lên niềm hy vọng mãnh liệt, chiếc váy dài trên người càng khiến nàng càng thêm mỹ lệ, nàng đi mấy bước tới phía sau Kỷ Hạ, nói khẽ:
“Quốc chủ, phía trước là đường Nam Thanh, sắp đến nhà Cảnh Úc rồi.”