"Nói xong rồi?" Quân Vô Tà lạnh lẽo nhìn về phía đôi cẩu nam nữ này.
Quân Vô Tà bình tĩnh không chỉ làm Quân Khanh kinh ngạc, ngoài ra cũng nằm ngoài dự kiến của Mặc Huyền Phỉ.
Phải biết rằng, lúc trước Quân Vô Tà vì muốn cùng hắn ở bên nhau, có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn nào, hiện giờ bị hắn giáp mặt từ hôn, như thế nào không có nửa điểm thẹn quá hoá giận?
"Quân Vô Tà, chúng ta hảo tụ hảo tán (dễ đến với nhau thì dễ chia tay), để Vân Tiên ra tay cứu ngươi một mạng, chúng ta xem như không ai nợ ai." Đoán không rõ ý tứ của Quân Vô Tà, Mặc Huyền Phỉ nhíu mày nói.
Quân Vô Tà hơi nhướng mày, con ngươi đạm mạc dừng ở trên người Bạch Vân Tiên trên dưới đánh giá một phen.
"Thiên hạ rộng lớn như vậy, sao ngươi không tính toán đi nhìn xem?" Quân Vô Tà nheo nheo mắt.
"Có ý tứ gì?" Mặc Huyền Phỉ hơi sửng sốt.
Một tiếng cười khẽ, từ trong miệng Quân Vô Dược truyền ra.
"Ý tứ của Vô Tà, là bảo các ngươi lăn đi(rời đi)." Quân Vô Dược "Hảo tâm" giải thích.
Mặc Huyền Phỉ sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, "Quân Vô Tà, sự tình giải trừ hôn ước, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, phụ hoàng đã đồng ý thảo thánh chỉ, ngày mai sẽ chiêu cáo thiên hạ, ta khuyên ngươi tự giải quyết cho tốt."
Vốn vẫn luôn im lặng, Bạch Vân Tiên lúc này lại mở miệng, tiếng nói mềm nhẹ mang theo một tia ngạo mạn, "Quân tiểu thư, sư phụ ta từng nói qua, mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu(*), lấy tình huống hiện tại của Quân tiểu thư, lại muốn đi cưỡng cầu hôn sự này, thật sự là rất khó."
(*)"Mệnh lí hữu thì chung tu hữu, mệnh lí vô thì mạc cưỡng cầu" (tạm dịch: Khi điều gì đã được sắp đặt, nó sẽ đến đúng thời điểm. Nếu điều gì không được sắp đặt, không ai có thể làm nó xảy ra, vậy cần gì phải cố sức để thay đổi nó?).
Nói ngắn gọn, chính là khuyên Quân Vô Tà không cần mang da mặt dày đeo bám Mặc Huyền Phỉ.
"Chủ nhân! Nữ nhân này đang mắng ngươi!" tiểu hắc miêu phẫn nộ rồi, cẩu nam nữ đối diện này quả thực quá không biết xấu hổ.
"Ta mệt mỏi." Quân Vô Tà cũng không thèm nhìn tới cẩu nam nữ đối diện này, thẳng nhìn về phía Quân Vô Dược.
Quân Vô Dược tự nhiên như vậy mà đứng dậy, vươn hai tay đem thân mình nho nhỏ của Quân Vô Tà ôm vào trong ngực, cũng không quay đầu lại rời khỏi đại sảnh.
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ càng thêm khó coi, Quân Vô Tà chưa từng làm lơ hắn như vậy, chính là hôm nay, Quân Vô Tà lại liền một con mắt cũng đều không nhìn hắn, từ đầu đến cuối đều là hoàn toàn làm lơ như thế này.
"Thời gian không còn sớm, nhị vị mời trở về đi." Quân Khanh sắc mặt không vui hạ lệnh trục khách, nếu không phải bởi vì này hai người thân phận đặc thù, hắn đã sớm để Thụy Lân Quân đem hai cái cẩu nam nữ này cho ném ra ngoài.
Mặc Huyền Phỉ còn muốn nói gì đó, Bạch Vân Tiên lại chủ động đứng lên, trên mặt mang theo bất mãn.
"Vân Tiên, đã để ngươi chịu ủy khuất." Mặc Huyền Phỉ nơi nào còn quản sự tình tại Lân Vương phủ, hắn thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, là do Quân Vô Tà không biết tốt xấu.
Bạch Vân Tiên mặt không vui, không nói tiếng nào rời Lân Vương phủ đi, Mặc Huyền Phỉ theo sát đi lên, hai người thực mau liền biến mất ở trong tầm mắt Quân Khanh.
Trong đại sảnh im ắng, Quân Khanh mặt trắng như tờ giấy, bọn họ Lân Vương phủ khi nào gặp qua khinh nhục như vậy. Hiện giờ phụ thân già đi, Thụy Lân Quân không có người thích hợp người thừa kế Thống soái, hoàng thất đã càng ngày càng không đem bọn họ để trong mắt. Xem Mặc Huyền Phỉ hôm nay tư thế, chỉ sợ có Khuynh Vân Tông này làm chỗ dựa, Thích Quốc thật sự liền không xem Lân Vương phủ ra gì.
..............
Ôm Quân Vô Tà rời đi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược trước sau như có như không mang theo ý cười trêu chọc.
"Ngươi không tức giận?" Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà, mới vừa rồi tình huống trong đại sảnh kia, hắn xem rõ ràng, rõ ràng chính là Mặc Huyền Phỉ mang theo tình mới tới đánh vào mặt Quân Vô Tà.
Cái khó có được chính là, Quân Vô Tà thế nhưng không có một tia tức giận.
Quân Vô Tà hơi ngẩng đầu, đáy mắt bình tĩnh tràn ngập dấu chấm hỏi.
Đáy mắt Quân Vô Dược không dấu diếm hiện lên ý cười, dưới nụ cười nhàn nhạt kia, lại ẩn ẩn lộ ra một tia thâm trầm.
"Tính tình Vô Tà thật là tốt."