Làm xong tất cả, Quân Vô Tà ngã thẳng về phía sau.
Nhìn nàng ngã xuống, đám người Kiều Sở đang ngồi bên cạnh vội giật mình lao về phía Quân Vô Tà, sợ nàng liên tiếp chữa trị cho hai con giới linh kia mà tiêu hao quá nhiều.
Nhưng bọn họ chưa kịp đụng tới người nàng.
Quân Vô Tà đã phù một tiếng, tựa lên cái bụng đầy lông lá, thân thể nhỏ nhắn được Cổn Cổn đầy lông đỡ lấy, Quân Vô Tà thỏa mãn thở dài.
Đám người đang xông tới chỉ có thể co quắp thu chân lại.
Cảm tưởng Quân Vô Tà không phải tiêu hao linh lực, mà là đang hưởng thụ cái bụng mềm mại của Cổn Cổn...
Nhận thức này khiến đám người vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ sát phạt quyết đoán của Quân Vô Tà có một cảm giác nhầm lẫn kì diệu.
“Ô?” Cổn Cổn cúi đầu, nhìn Quân Vô Tà đang nằm úp cọ cọ vào bụng mình, lơ mơ nghiêng cái đầu to sang một bên
“Đợi lát nữa lại chữa.” Quân Vô Tà vỗ vỗ bụng Cổn Cổn, dụi cả người vào bộ lông lòa xòa kia, tuy nhiên nàng cũng lại đứng lên rất nhanh, nhìn chằm chằm đám lông trên bụng Cổn Cổn, khẽ nhíu mày.
“Sờ không thích nữa rồi.” Quân Vô Tà nhíu mày lẩm bẩm.
“Ô...” Dường như cảm nhận được mình bị chê, Cổn Cổn buồn bã vò vò đám lông trên bụng mình, ý là muốn chúng mềm mại hơn một chút.
Quân Vô Tà hé mắt, giơ tay lên dồn linh lực vào tay, đặt lên bụng Cổn Cổn, chỗ da còn hơi nhăn nheo lập tức trở nên trơn tru mềm mịn. Quân Vô Tà lúc này mới hài lòng thu tay về, phù một cái rồi lại nhào tới đống lông mềm mại vừa mới hồi phục bình thường kia.
Hắc Miêu đã sớm quen với thói quen cuồng lông của chủ nhân, thản nhiên nhảy lên vai của Cổn Cổn, dùng móng vuốt xoa xao đám lông trên đỉnh đầu của nó, tìm một chỗ thoải mái rồi ngủ.
Phi Yên quay lại ngồi bên hồ cười mỉm, quay đầu nhìn về phía Kiều Sở nói: “Ta thấy Cổn Cổn nhà huynh lại có thêm một loại kỹ năng rồi.”
“Cái gì?” Kiều Sở hỏi.
“Làm cho Tiểu Tà Tử hài lòng.” Phi Yên cười lớn.
Tiểu nha đầu Quân Vô Tà này suốt ngày ôm khuôn mặt lạnh như băng, khó mà thấy được bộ dạng giống thiếu nữ bình thường của nàng, thật là may, Cổn Cổn đã “hy sinh nhan sắc” mới khiến bọn họ tận mắt thấy tất cả những điều này.
Mặt Kiều Sở xoẹt một cái đã đỏ ửng lườm Phi Yên, lén bò lên ngồi xuống bên Phạm Cẩm.
“Mấy tên khốn kiếp này, chả ai bình thường, ta thấy ngươi là bình thường nhất đấy.” Kiều Sở bị đám bạn tốt đả kích một trận, đến chỗ Phạm Cẩm tìm kiếm sự an ủi.
Khóe miệng Phạm Cẩm hơi giật giật, trong lòng nghĩ: Thực ra ngươi cũng không bình thường giống vậy được không!
Tuy Cổn Cổn và rắn hai đầu vẫn còn có thương tích nhưng xem thể tích và khí thở ra của chúng có thể chắc chắn, cấp bậc giới linh của hai con này tuyệt đối rất cao! Thậm chí còn cao hơn bất kỳ một con giới linh nào mà Phạm Cẩm đã từng gặp trước đó.
Một đám thiếu niên của phân bộ, thực lực hoàn toàn đánh thắng người xếp thứ tư bản bộ chính là hắn, giới linh còn mạnh hơn làm cho giới linh của chính hắn cũng nổi lên một lòng kính nể.
Mấy thiếu niên Quân Vô Tà tìm đến này rốt cuộc là quái vật nhảy ra từ tảng đá nào?
Tại sao lại giống nàng, đều biến thái như vậy!
Lòng tự tin mạnh mẽ của Phạm Cẩm từ lâu đã vỡ vụn trước đám người Kiều Sở, hắn đột nhiên cảm thấy bọn thiếu niên trước kia cười nhạo khi hắn vào rừng rậm đáng thương biết bao, không phải hắn dẫn theo vài đứa con ghẻ mà là dẫn theo mấy quái vật có sức chiến đấu bùng nổ, có được hay không!