Rạng sáng ngày thứ hai, khi mặt trời vừa lên, các thiếu niên trong người tràn đầy năng lượng, từ trong xe ngựa nhảy xuống một cách đầy hưng phấn. Đám học sinh cũ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khu rừng gần đây đã không ít lần khiến cho bọn họ gặp phải ác mộng, trong khi đó phản ứng của đám tân sinh lại hoàn toàn trái ngược. Người thì nóng lòng muốn được trải nghiệm, người thì lại đăm chiêu ủ dột, căn bản vì đám tân sinh đều được sư huynh dẫn theo, cho nên mới không quá căng thẳng, bồn chồn như bọn họ.
Các đạo sư dẫn đầu đám tân sinh giảng giải các công việc liên quan đến ngày săn linh.
Toàn bộ thời gian của ngày săn linh gồm có bảy ngày, mà các đệ tử của học viện Phong Hoa chủ yếu hoạt động ở khu vực đông nam của khu rừng, khu vực này có bản đồ rất cụ thể, ít khi xảy ra vấn đề lớn gì, cấp độ của linh thú cũng không cao, nói chung là tương đối an toàn.
Các đạo sư không quên dặn dò các tân sinh, tuyệt đối không được tùy tiện xông vào khu vực không có bản đồ, bởi vì những nơi đó có rất nhiều linh thú cấp cao, địa hình lại vô cùng phức tạp, bất cẩn một chút là có thể bị lạc đường.
Trên người mỗi thiếu niên đều được trang bị hai quả đạn tín hiệu, nếu như gặp nguy hiểm hoặc là bị chấn thương đều có thể châm ngòi đạn tín hiệu, khi đó các đạo sư canh giữ bên ngoài rừng rậm phải mau chóng đưa người ra khỏi đó càng sớm càng tốt. Chỉ có điều, nếu rút lui trước thời hạn, cũng chỉ ra rằng ngày săn linh đó, điểm số của người đó vô cùng thấp!
Đạn tín hiệu đều đã phát tận tay tất cả mọi người, còn thức ăn nước uống đều là do bọn họ tự chuẩn bị.
Không cần biết ngươi mang bao nhiêu, chỉ cần có thể đem nó theo bên người mà vẫn di chuyển tốt được, sẽ không có ai ngăn cản cả.
Trong ngày săn linh, học viện Phong Hoa cũng cho phép các đệ tử tự tập hợp thành nhóm với nhau để giúp đỡ lẫn nhau.
Mà trong số đó, được hoan nghênh nhất chính là đệ tử của phân viện Phục Linh.
Mặc dù sức chiến đấu của đệ tử phân viện Phục Linh có thể kém xa hai phân viện dũng mãnh kia, nhưng đệ tử của hai phân viện đó đâu có ngốc, hiếm có cơ hội tốt như vậy để dựa hơi đệ tử của phân viện Phục Linh, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện mà phấn đấu hết sức mình.
Cho nên trước khi ngày săn linh bắt đầu, mấy đệ tử của phân viện Phục Linh đều bị phân chia không thừa một ai.
Thế nên đội mạnh ở đây cũng không phải là hiếm gặp.
Mà trong đó, đội mạnh nhất chính là gồm người đứng vị trí thứ hai của đại hội Đấu Linh – Lộ Uy Kiệt và người đứng thứ ba – Ninh Hinh, ngoài ra còn có Doãn Ngôn của phân viện Phục Linh cùng rất nhiều đệ tử tinh nhuệ, tổng cộng hơn hai mươi người, có thể nói đó là đội hình xa hoa nhất của học viện Phong Hoa.
Đến mức, tìm không ra một đội nào như thế nữa, hầu như rất ít.
Dù sao để có thể sinh tồn được ở khu rừng này trong vòng bảy ngày là một việc không hề dễ dàng, cho dù thực lực không phải là đỉnh cao thì cũng phải biết câu chuyện về những người có sức mạnh là như thế nào.
Chỉ là…
Vẫn còn một hoặc hai người không thể tìm được người để lập đội.
Ví dụ như…
Người đứng thứ tư đại hội Đấu Linh, cùng với Quân Vô Tà…
Về thân thủ của Phạm Cẩm, đương nhiên có rất nhiều người muốn dựa hơi hắn, chỉ là bây giờ người bên cạnh Phạm Cẩm chính là Quân Vô Tà, chỉ nhiêu đó đã đủ để đập tan ý định của những ai muốn lôi kéo hắn về đội mình.
Danh tiếng của Quân Vô Tà ở học viện Phong Hoa tệ đến mức thảm hại, cho dù có Phạm Cẩm làm chỗ dựa cũng không có ai muốn kéo nàng về đội mình, cuối cùng, sau khi các đệ tử của học viện Phong Hoa đều đã chia xong đội, mấy chục người xúm lại với nhau, chỉ còn lại Quân Vô Tà và Phạm Cẩm đứng trơ trọi một bên.
“Ha, không có ai cũng không sao cả, Tiểu Tà phải tin tưởng năng lực của ta, ta đảm bảo có thể bảo vệ ngươi an toàn.” Phạm Cẩm nhìn sang không khí huyên náo bên cạnh, nhìn lại hắn và Quân Vô Tà trơ trọi đứng bên này, vội vã khích lệ tinh thần Quân Vô Tà.