“Học viện Phong Hoa nhập học đầu tiên phải tiến hành kiểm tra giới linh, không cần phải gọi, chỉ cần để tay lên chỗ này là có thể hiển thị giới linh và cấp bậc của ngươi. Tốt nhất là ngươi nên dùng Hắc Miêu thay cho đóa liên hoa kia.” Phi Yên nói rõ hết thủ tục nhập học trong nửa ngày. Những người khác không đáng lo, duy chỉ có giới linh của Quân Vô Tà là không thể hiển thị trước mặt người khác.
“Nhị Kiều từng nói với ta Hắc Miêu đó của ngươi cũng là một thể linh hồn, ngươi thử xem sao.” Hắc Miêu của Quân Vô Tà lai lịch không rõ ràng, đám người Phi Yên cũng không tiện hỏi nhiều.
Quân Vô Tà gật gật đầu, Phi Yên đi rồi nàng mới đặt tay lên viên thạch anh đó, ở giữa bỗng nhiên hiện lên ảo ảnh của một đóa liên hoa, ảo ảnh đó rất mờ, gần như không thể phát hiện ra.
Quân Vô Tà nheo nheo mắt, mở một quả cầu to đã bị phong bế trong túi Càn Khôn ra, phân nửa quả cầu dập dềnh nước suối trời, bên trong là một đóa Thương Ngự Tuyết Liên lặng lẽ nổi lên.
Rời khỏi học viện Phượng Thê, Quân Vô Tà đem cả Thương Ngự Tuyết Liên theo, có bình đựng nước trời rồi nàng không còn phải lo trường hợp nước trời không đủ dùng nữa.
Vì Thương Ngự Tuyết Liên không ở trong cơ thể Quân Vô Tà nên hình ảnh xuất hiện trên thạch anh kia mới hoàn toàn mờ nhạt, nhưng còn may có thể thấy hình dạng của liên hoa.
Sự xuất hiện của giới linh hệ thực vật sẽ có những ảnh hưởng đáng sợ nhường nào Quân Vô Tà đã đích thân trải qua, bản đồ lăng tẩm của Quân đế có cả thảy là bảy trong mười hai điện, nếu đã xuất hiện ở học viện Phong Hoa chắc chắn là mười hai điện âm thầm giao phó. Ánh mắt Quân Vô Tà tỏa ra một tia nhìn sắc bén, học viện Phong Hoa này ắt hẳn phải có liên quan đến một trong mười hai điện kia.
Phi Yên hẳn cũng hiểu rõ sự nguy hiểm trong đó nên đêm qua mới chuẩn bị những thứ này cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà trước nay chưa từng thử dùng Hắc Miêu thay cho giới linh thực sự, nàng chỉ có thể lần mò từng chút một để sức mạnh linh hồn chuyển dần lên tay của mình. Nàng đặt tay lên thạch anh lần nữa, ảo ảnh mờ nhạt của liên hoa hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hình ảnh nhỏ mờ đục của Miêu Nhi.
Chỉ một lát sau Quân Vô Tà đã thở hổn hển.
Hắc Miêu vẫn còn hôn mê, sinh lực gần như kiệt quệ, Quân Vô Tà không dám động đậy, chỉ có thể liên lạc ngầm với Hắc Miêu thông qua linh hồn. Thế nhưng linh hồn nàng cũng bị thương nặng, trong nháy mắt lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Quân Vô Tà lấy trong túi Càn Khôn ra một chiếc vòng ngụy trang đeo lên tay, điều hòa nhịp thở rồi dựa vào cây nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Vô Tà đợi người cùng đến học viện Phong Hoa, vì lượng người đi lại rất nhiều, năm người phải tách ra đi kiểm tra.
Vì còn sớm nên trước của học viện Phong Hoa mới có một vài người, năm người đã nhanh chóng tự tìm nơi để kiểm tra. Quân Vô Tà đến chỗ sát vách nhất, người đàn ông phụ trách kiểm tra nhìn nàng từ đầu đến chân, mất kiên nhẫn chìa tay dơ tấm thạch anh trước mắt Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà lặng lẽ nắm lấy thạch anh, dồn toàn lực linh hồn vào đó, trên mặt thạch anh lập tức xuất hiện ảo ảnh của Miêu Nhi, người đàn ông nhìn thoáng qua nói: “Linh thú... đợi đã!”
Người đàn ông dường như phát hiện ra gì đó, sự mất tập trung trên mặt bỗng chốc được loại bỏ, hắn ngạc nhiên nhìn hình ảnh hư ảo trên thạch anh, lúc ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà ánh mắt có chút thăm dò.
“Dồn toàn lực linh hồn ngươi vào viên thạch anh này.” Người đàn ông kia lại lấy ra một viên thạch anh khác dơ ra trước mặt Quân Vô Tà.