Nhìn Doãn Ngôn đeo thẻ bạch ngọc trước ngực, mọi người đã hiểu được thân phận của hắn.
Là đệ tử của phân viện Phục Linh!
Phạm Cẩm vừa mở lời, nói rằng bên trong có sự hiểu lầm, vì danh tiếng và địa vị của hắn, không ít người bắt đầu hoài nghi mọi chuyện có đúng như Lý Tử Mộ nói không. Nhưng đệ tử của phân viện Phục Linh vừa xuất hiện đã thẳng mặt trách hành vi không tạ lỗi của Quân Vô Tà.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ý là, đệ tử của phân viện PL đều đã biết được chân tướng mới làm khó Quân Vô Tà như vậy.
Cục diện vừa mới khôi phục cân bằng, lúc Doãn Ngôn xuất hiện lại trở thành một cục diện khác.
Phạm Cẩm nhìn Doãn Ngôn nhíu mày.
Quân Vô Tà dừng lại nhìn người bạn cùng phòng thấy người khác gặp nạn còn ném thêm đá.
Nàng và Doãn Ngôn có duyên gặp nhau vài lần, nhưng nàng thấy được địch ý của Doãn Ngôn đối với nàng.
Doãn Ngôn từ từ đi tới, lúc hắn ý thức được mọi người đều vì lời nói của hắn mà nhìn qua, hắn âm thầm mỉm cười.
Trò hay bắt đầu rồi.
“Phạm sư huynh có ý bảo vệ Quân Tà, đương nhiên là bảo vệ sư đệ, nhưng nếu vì như vậy mà để việc này cứ như thế qua đi. Chỉ sợ người khác không phục. Phạm sai lầm vốn phải bị phạt, việc thế Lý Tử Mộ vào phân viện Phục Linh là do Quân Tà có lỗi trước, tất nhiên không cần phạt nhưng cũng cần phải có một lời xin lỗi, nếu không sẽ nghĩ rằng học viện Phong Hoa của chúng ta bất phân thị phi? Chỉ vì Phạm sư huynh bao che khiến đệ tử làm sai mà không biết sợ, các đệ tử phải nhẫn nhịn chịu nhục nhã oan ức.”
Giọng của Doãn Ngôn không nhanh không chậm, nhưng từng câu từng chữ đều tạo nên vết thương.
Mỗi một câu nói đều ám chỉ Phạm Cẩm dựa vào danh tiếng của bản thân ở học viện Phong Hoa bao che lỗi lầm của Quân Vô Tà, vừa dựa thế gây hiềm khích với Lý Tử Mộ.
Lời nói cay độc chẳng những khiến Quân Vô Tà mạnh mẽ đạp một chân, còn lôi Phạm Cẩm theo vào.
Quả nhiên, sau lời nói của Doãn Ngôn, bên trong phòng ăn liền vang lên những tiếng nghi ngờ.
Sắc mặt Phạm Cẩm trầm xuống. Tuy hắn là con nuôi của viện trưởng nhưng chưa bao giờ mượn thân phận này để làm việc gì. Thậm chí vì lý do thân phận này, hắn cần phải cố gắng hơn người khác, xuất sắc hơn để được mọi người nhìn nhận.
Nhưng lời nói của Doãn Ngôn đã một tay lật đổ mọi cố gắng của Phạm Cẩm nhiều năm nay.
“Doãn Ngôn, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ai có chứng cứ nói việc này là do Quân Tà cố ý? Hiểu lầm trên thế gian chưa từng giảm đi, sao các ngươi biết đây không phải là hiểu lầm.” Phạm Cẩm híp mắt, cố kiềm nén sự phẫn nộ trong lòng.
“À? Phạm sư huynh nói như thế có phải có ý gì, Phạm sư huynh biết sự thật? Ta muốn nghe thử, nếu như là do ta hiểu lầm Quân Tà, ta sẽ xin lỗi hắn, nếu không có hiểu lầm thì hy vọng Phạm sư huynh đừng quá bao che, biết sai biết sửa mới là tốt, nếu như sau này Quân Tà làm ra việc tai họa sẽ nghĩ rằng Phật sư huynh ra mặt thay hắn chẳng phải là yên tâm có chỗ dựa?” Doãn Ngôn cười nói, nhìn thấy Phạm Cẩm nhíu mày lại, hắn liền cảm thấy tâm tình sung sướng.
Phạm Cẩm càng nhíu mày hơn, nếu như hắn biết chuyện thì đã sớm nói ra, đâu để những người này phỉ báng Quân Vô Tà.
Nhưng hắn cũng vừa mới biết mọi việc, rốt cuộc là tại sao, hắn vẫn chưa có thời gian đi hỏi.
Doãn Ngôn từng bước ép tới, nhưng dáng vẻ lại là không có ý định từ bỏ.