Quân Vô Tà nhìn Mặc Thiển Uyên, Bạch Vân Tiên nếu như không muốn nghiệm dược, nàng thật ra có biện pháp làm nàng ta nghiệm chứng, bất quá hiện giờ nếu Mặc Thiển Uyên ra tay, nàng cũng không cần lao lực.
Có Mặc Thiển Uyên cường ngạnh, Bạch Vân Tiên vì danh dự của Khuynh Vân Tông chỉ có thể nghiệm dược, nhưng nàng lại ngầm hận Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên, chưa từng có người nào dám cùng nàng nói chuyện như vậy.
Bạch Vân Tiên cười lạnh, mở bình dược ra.
Sau nháy mắt cái nắp bình được mở ra, một cổ thanh hương tràn ngập, mùi hương kia quen thuộc như vậy, cùng Ngọc Lộ Hoàn mới vừa rồi đánh rớt trên mặt đất giống nhau như đúc.
Bạch Vân Tiên trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
"Sao có thể......" Thân là đệ tử Khuynh Vân Tông, Bạch Vân Tiên luyện chế không thiếu Ngọc Lộ Hoàn, đối với khí vị của Ngọc Lộ Hoàn, tâm nàng có thể nói sớm đã chín rục.
Khí vị từ cái chai này vụt ra, thế nhưng cùng Ngọc Lộ Hoàn giống nhau như đúc?
Bạch Vân Tiên kinh ngạc, làm khuôn mặt của Mặc Huyền Phỉ đang ngồi chờ xem kịch vui cứng đờ, hắn căng người ngồi thẳng thân mình, đen mặt lại.
"Như thế nào?" Quân Vô Tà hơi nhướng mày, mang chén trà trên bàn thong thả ung dung uống.
"Chờ ta nghiệm qua lại nói." Bạch Vân Tiên cắn chặt răng.
Viên thuốc bạch ngọc từ trong bình lăn xuống, cùng những viên trên mặt đất giống y như nhau, Bạch Vân Tiên đem những viên thuốc đó lăn qua lộn lại xem xét, càng xem càng kinh hãi.
Này rõ ràng cùng Ngọc Lộ Hoàn của Khuynh Vân Tông giống nhau như đúc!
"Tại sao lại như vậy......" đôi môi Bạch Vân Tiên khẽ run lên, căn bản không thể tin kết quả do chính mình nghiệm chứng.
Mặc Huyền Phỉ thấy ánh mắt của Bạch Vân Tiên tràn ngập khiếp sợ, trong lòng hắn chấn động, thình lình đứng dậy, ngấm ngầm hại người nói. "Cho dù bộ dáng hay khí vị giống nhau, thứ này chung quy là giả, Vân Tiên ngươi chớ có tức giận, Quân Vô Tà lừa gạt ngươi như thế, lại lấy loại đồ vật này bôi đen Khuynh Vân Tông, ta nhất định sẽ vì ngươi chủ trì công đạo."
Tuyệt đối không thể để Bạch Vân Tiên thừa nhận mấy thứ này là Ngọc Lộ Hoàn!
Bạch Vân Tiên sửng sốt, nghe ra ý tứ trong lời nói của Mặc Huyền Phỉ, nàng lập tức tỉnh táo tinh thần.
Đúng vậy, Ngọc Lộ Hoàn là thật là giả, còn không phải đều là từ miệng nàng nói ra sao. Nếu nàng nói đây là giả, mặc dù là thật, cũng sẽ trở thành giả!
Lập tức, trên mặt Bạch Vân Tiên thu liễm khiếp sợ, lại lần nữa khôi phục cao lãnh (cao ngạo, lạnh lùng) ngày xưa.
"Quân tiểu thư, thứ này của ngươi căn bản không phải là Ngọc Lộ Hoàn của Khuynh Vân Tông ta."
"Đệ tử của Khuynh Vân Tông, đức hạnh nguyên lai là như thế này." Con ngươi của Quân Vô Tà lạnh băng đảo qua trên gương mặt đang cố trấn định của Bạch Vân Tiên.
Bạch Vân Tiên bị cặp mắt kia của nàng nhìn chằm chằm trong lòng cảm thấy ớn lạnh.
"Nếu không phải là Ngọc Lộ Hoàn, vậy đó là cái gì?" Quân Vô Tà hơi nghiêng đầu, nhìn Bạch Vân Tiên.
"Chẳng qua là đồ vật lẫn lộn với hương liệu, ngay cả đan dược đều không được tính." Bạch Vân Tiên cương cổ.
"Nga?" đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên một tia lạnh thấu xương.
"Quân tiểu thư, ngươi nếu là muốn lấy loại đồ vật vàng thau lẫn lộn này nói là đồ thật, không phải là quá khinh thường ta sao." Bạch Vân Tiên nhìn Quân Vô Tà, đối phương không phản bác làm nàng cảm thấy sự tình đã đều đã ở trong lòng bàn tay nàng.
Quân Vô Tà chỉ là thong thả ung dung vuốt lông mèo đen, khi Bạch Vân Tiên đang muốn tiếp tục cưỡng từ đoạt lí thì nàng đột nhiên nói, "Ta đã gửi một lọ cho thánh thượng."
Bạch Vân Tiên đứng dậy há miệng ra, hoàn toàn run rẩy.
Nàng ta nói cái gì!
"Hiện tại, hẳn là đã trải qua nghiệm chứng của các ngự y, đưa đến trên tay thánh thượng." Quân Vô Tà giương mắt, nhìn khuôn mặt cứng đờ của Bạch Vân Tiên.
Đôi môi Bạch Vân Tiên run rẩy, thân ảnh có chút lay động.
Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ cũng hoàn toàn đen, hắn vạn lần không ngờ, Quân Vô Tà cư nhiên còn phòng bị một tay như vậy!