Một hoàng linh mười bốn tuổi…
Nói ra quả thực có thể dọa chết một nhóm người!
Nếu không tận mắt chứng kiến, có đánh chết họ cũng tuyệt đối không thể tin tất cả mọi chuyện.
Đuổi con ruồi đi, Quân Vô Tà xoay người trở về trong tửu lâu, vung tay ném cho chủ quán một thỏi ngân lượng.
Chủ quán cuống quýt đón lấy, trán túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
“Đền cho ông.” Quân Vô Tà nói.
Chủ quán gật đầu lia lịa, không dám hé lời.
Thiếu niên có thiên phú trác tuyệt như thế, cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám nói một câu, hơn nữa thiếu niên này ra tay hào phóng, thỏi ngân lượng này đủ để mua được năm cột đá cẩm thạch rồi.
“Tiểu Tà Tử, ngươi ra tay như vậy có hơi ác đó.” Kiều Sở tiến đến bên cạnh Quân Vô Tà, những người vừa xung đột với các đệ tử của học viện Phong Hoa chính là hắn và đám người Hoa Dao.
“Hà tất phải nhiều lời?” Quân Vô Tà hơi nhướng mày.
Kiều Sở chỉ cười ngốc nghếch.
“Tiểu Tà, bên này là đồng bạn của cô à?” Một bóng dáng cao gầy đi ra từ trong đám người, Phạm Trác ôm Hắc Miêu và Be Be đại nhân mỉm cười đi tới, ánh mắt ôn hòa thiện chí nhìn sang đám người Kiều Sở ở bên cạnh Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
“Vị này là?” Hoa Dao nhìn thấy Phạm Trác, thoáng nghi hoặc.
Phạm Trác cười nói: “Ta tên Phạm Trác, lần này đến cùng Tiểu Tà.”
Hoa Dao thoáng ngẩn ra, trên mặt đám người Kiều Sở cũng hiện lên chút kinh ngạc. Trước đó họ đã nghe Phạm Cẩm nhắc đến đệ đệ nhà mình, bây giờ nhìn thấy Phạm Trác, nét mặt Kiều Sở không khỏi toát lên vẻ thương xót.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Phạm Trác xuất hiện chút kinh ngạc, không biết vì sao Kiều Sở lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn.
Luôn khiến hắn cảm thấy, hình như Kiều Sở đang thương hại hắn.
“Thì ra ngươi chính là Phạm Trác, huynh đệ à, ngươi thật quá đáng thương rồi.” Kiều Sở thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai Phạm Trác, ngữ khí đó quả thực không thể rõ ràng hơn.
Thì ra hắn ta chính là vị hôn phu của hắc quả phụ, thật sự quá thảm rồi!
Phạm Trác bị Kiều Sở làm cho có phần không phản ứng lại được, chỉ tưởng Kiều Sở đang thương xót cho sức khỏe của hắn, bèn cười nói: “Bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nhờ Tiểu Tà cả.”
Vẻ thương xót trên mặt Kiều Sở lại hoàn toàn không có dấu vết phai đi.
Phạm Trác hơi mông lung.
Phạm Cẩm đặt cho hội Quân Vô Tà mỗi người một phòng, sau khi sáu người tụ họp thì bèn tự đi xem phòng, rồi tất cả đều xông vào phòng của Quân Vô Tà.
May là căn phòng đủ lớn, nếu không thật sự không nhét được vào nhiều người đến vậy.
“Nào nào nào, lấy hết linh thạch ra đây.” Kiều Sở ngồi bên cạnh bàn, vung tay rắc toàn bộ linh thạch trên người mình lên bàn, một đống linh thạch màu sắc khác nhau, Phạm Trác nhìn mà hơi sững sờ.
Trong những linh thạch đó, không thiếu những viên linh thạch thượng đẳng, những thứ này là bảo bối có tiền cũng không mua được.
Nhưng Kiều Sở lại vung tay ném ra nhiều như thế, thật sự khiến Phạm Trác hơi kinh ngạc.
Mà chuyện khiến Phạm Trác kinh ngạc hơn vẫn chưa kết thúc, từ Kiều Sở tiên phong, Hoa Dao, Phi Yên, Dung Nhã đều lấy linh thạch trên người mình ra, ngay cả Quân Vô Tà cũng lấy ra một phần, đặt ở trên bàn.
Nhìn chỗ linh thạch chất đống dần dần, mắt Phạm Trác hơi trợn tròn.
“Chỗ này… đều là thứ ngươi săn được trong rừng Linh Vũ ư?” Phạm Trác ngạc nhiên nhìn hội Kiều Sở.
“Một phần nhỏ thôi, phần lớn đều đóng góp cho Be Be đại nhân rồi.” Kiều Sở cười nói, vẫn không quên nịnh nọt tặng thêm ánh mắt tán thưởng cho Be Be đại nhân đang nhoài người bên cạnh Quân Vô Tà.
Be Be đại nhân lập tức kiêu ngạo hất cằm, chiếc đuôi nhỏ như quả cầu lông sau người vui vẻ vẫy vẫy.