Mục Thiên Phàm khó lòng tin được mà trợn mắt, kinh hãi nhìn chỗ nương thân duy nhất của mình bị thiêu rụi từng chút một trong ngọn lửa.
“Quân thiếu gia! Ngươi đang làm gì vậy?” Mục Thiên Phàm sốt ruột quay đầu nhìn Quân Vô Tà, khẩu khí kích động nhưng không có chút oán giận nào.
Quân Vô Tà từng cứu mạng hắn, cái mạng này của hắn đã là của Quân Vô Tà từ lâu rồi, đừng nói là Quân Vô Tà đốt nhà của hắn, cho dù giết hắn, hắn cũng cam tâm chịu đựng, chỉ là hắn không hiểu vì sao Quân Vô Tà phải làm thế này.
Căn nhà nhỏ tồi tàn này của hắn gây vướng cho Quân thiếu gia ở chỗ nào ư?
Đừng nói là Mục Thiên Phàm không hiểu suy nghĩ của Quân Vô Tà, ngay cả hội Kiều Sở cũng bị dọa cho một trận.
Tiểu Tà Tử này, chạy qua mới nói được một câu, sao vừa giơ tay đã đốt nhà người ta rồi?
Thế nhưng không ai dám nói một lời nào rằng Quân Vô Tà không đúng, mọi người chỉ có thể dùng ánh mắt mặc niệm nhìn Mục Thiên Phàm đang khóc không ra nước mắt, không ai biết, căn nhà này của hắn rốt cuộc đã trêu chọc Quân đại tiểu thư ở chỗ nào, vậy mà nàng trực tiếp vung tay đốt nó đi.
Quân Vô Tà yên lặng nhìn ngọn lửa thiêu rụi căn nhà sạch sành sanh, xác định căn nhà đã bị phá hủy hoàn toàn nàng mới hài lòng quay đầu.
Mục Thiên Phàm vẫn còn đang âm thần gạt lệ vì chỗ ở duy nhất của mình bị phá hủy, đột nhiên một bóng đen bất chợt đập vào ngực hắn, hắn bất giác giơ tay ra đỡ, nhưng lại phát hiện thứ đập tới là một túi tiền nặng trịch, trên miệng túi còn buộc một lệnh bài màu bạc, mặt trên điêu khắc một thần thú kỳ lân chân đạp tường vân!
Mục Thiên Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, choáng váng nhìn Quân Vô Tà.
“Sau này, ngươi đến hoàng đô Thích quốc, đưa tin cho Lân Vương phủ.” Quân Vô Tà nói với vẻ mặt không cảm xúc.
“Thích quốc… Lân Vương phủ?” Mục Thiên Phàm bần thần, tuy hắn vẫn luôn sống trong trấn Thiền Lâm này, nhưng bởi thân phận của kẻ mạo hiểm lại khiến hắn và các huynh đệ của hắn thường tiếp xúc với các khách đến từ các nước khác.
Đương nhiên từng nghe Lân Vương phủ ở Thích quốc, tuy Thích quốc là một quốc gia nhỏ nhưng Lân Vương phủ của Thích quốc lại không có bất cứ ai dám xem thường, chỉ bởi vì chủ nhân Quân Tiển của Lân Vương phủ có được bộ đội cuồng chiến bậc nhất thiên hạ - Thụy Lân quân!
Danh tiếng của Thụy Lân quân như sấm rền bên tai, Mục Thiên Phàm cũng chỉ từng nghe người ta nhắc đến, tuy ao ước song chưa bao giờ có may mắn được kết bạn.
Nhưng Quân thiếu gia lại bảo hắn đến Lân Vương phủ đưa tin…
Thế này là ý gì?
Kiều Sở ở một bên có thể coi như hiểu rốt cuộc là chuyện gì, hắn lập tức cười ha hả vỗ vỗ vai Mục Thiên Phàm rồi nói: “Đại thúc, lần này thúc gặp được đại vận rồi! Có thích Thụy Lân quân không?”
Mục Thiên Phàm vẫn còn đang đờ đẫn, nghe thấy lời Kiều Sở nói, chỉ ngây ngốc gật đầu.
Bộ đội cuồng chiến bậc nhất, có nam nhi nào không thích?
“Nghe Tiểu Tà Tử đi, đợi chuyện của bọn ta làm xong, thúc có thể cầm chỗ tiền và miếng lệnh bài này đến hoàng đô Thích quốc, tìm đến Lân Vương phủ, đảm bảo thúc sẽ không hối hận đâu.” Kiều Sở cười sảng khoái nói, nói xong còn nháy mắt với Quân Vô Tà.
Hắn tưởng nha đầu này làm sao, có thể là giống bọn hắn, không nhìn được cảnh hán tử như Mục Thiên Phàm ấm ức ở trong căn nhà bé con con thế này, vậy nên mới đốt chốn dung thân của hắn bằng một mồi lửa, bức hắn không thể không nghe theo sự sắp xếp của nàng mà hành sự.
Chỉ có điều…
Thủ đoạn làm việc của nha đầu này có thể ôn hòa hơn một chút được không? Rõ ràng là làm việc tốt nhưng lại cứ như đám thổ phỉ đến càn quét vậy!