Từ lúc đến học viện Phong Hoa tới giờ nàng đều không có mục đích đến để học, càng không có hứng thú tranh đoạt thứ gì với người khác, nếu không phải vì thuật phục linh có chút tác dụng với nàng, có lẽ nàng sẽ chọn đại phân viện Thú Linh mà sống qua ngày, đợi đám Kiều Sở tới.
Chỉ là một Quân Vô Tà được chăng hay chớ, không làm việc đàng hoàng như thế nhất thời lại trở thành một nhân vật phong vân sau một ngày nhập học, điểm này ngay cả bản thân nàng cũng không ngờ tới.
Việc dạy học của phân viện Phục Linh chủ yếu hoàn thành ở tòa lầu các này, cả tòa lầu các chia thành năm tầng, Quân Vô Tà trực tiếp lên tầng năm theo lời nhắc của Phạm Cẩm ngày hôm qua, nàng đi về thư phòng của Cố Ly Sinh.
“Đã quen chưa?” Cố Ly Sinh đã đợi khá lâu, hắn ngồi sau bàn, cười híp mắt nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
Quen? Nàng không biết nơi này có thứ gì gây trở ngại được cho nàng.
Trước đây, bất luận ở đâu, đối với nàng mà nói cũng chẳng khác biệt gì, bây giờ lại có thêm phụ tử Quân gia, ngoài Lân Vương phủ, nàng ở đâu cũng có cảm giác giống nhau.
“Bảo ngươi đến phân viện Phục Linh không khiến ngươi ấm ức chứ?” Cố Ly Sinh cười.
Quân Vô Tà suy tư một lát, “Thuật phục linh có tác dụng với ta.”
“Phì.” Cố Ly Sinh không nhịn được mà cười thành tiếng, câu hỏi đó của hắn vốn là muốn trêu tiểu thiếu niên cả ngày mặt lạnh tanh này, không ngờ rằng lại nghe được câu trả lời nghiêm túc đó của nàng.
Làm ơn, nếu không có tác dụng với nàng, nàng còn cảm thấy ấm ức hay sao?
Phân viện Phục Linh của mình lần đầu tiên bị người ta chê như thế, Cố Ly Sinh lập tức hơi dở khóc dở cười.
“Nếu đã có tác dụng thì hãy học hành cho tốt, ngươi hiểu biết bao nhiêu về phục linh sư, nói ta nghe xem.” Cố Ly Sinh khoanh hai tay trước ngực, ung dung nhìn Quân Vô Tà. Đây là đệ tử đầu tiên được hắn nhận sau bao nhiêu năm nay, hơn nữa năm nay hắn cũng chỉ nhận một đệ tử này, với cách làm này của hắn, ngày hôm qua viện trưởng và viện phó học viện Phong Hoa đã chia nhau tìm hắn nói chuyện, nhưng vẫn không xoay chuyển được tâm ý của hắn.
Đồ tốt quý ở chất lượng chứ không quý ở số lượng, hắn tin tưởng mắt nhìn người của mình.
Quân Vô Tà nhìn Cố Ly Sinh đang đợi nàng bàn luận viển vông, ánh mắt bình tĩnh, nàng nói: “Không biết gì cả.”
“…” Nụ cười trên mặt Cố Ly Sinh đóng băng bên khóe miệng, dường như không dám tin những gì mình nghe thấy.
“Không… không biết gì cả?” Cố Ly Sinh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, câu trả lời này thật sự… vô cùng thanh lệ thoát tục!
Học sinh đến học viện Phong Hoa, vậy mà không biết chút gì về phục linh sư? Tiểu tử này rốt cuộc chui ra từ tảng đá nào vậy?
Quân Vô Tà vô cùng thẳng thắn gật đầu.
Cố Ly Sinh đỡ trán, lần đầu tiên nghi ngờ liệu có phải mắt nhìn người của mình đã có vấn đề hay không.
“Thôi được.” Khó khăn lắm Cố Ly Sinh mới bình ổn lại được cảm xúc của mình, cố gắng duy trì hình tượng sư phụ thân thiện mà lại cao nhã, sau đó ném một cuốn sách đến trước mặt Quân Vô Tà.
“Đây là những thứ cơ bản của thuật phục linh, ngươi phải dùng đến.”
Quân Vô Tà vươn tay nhận, cúi đầu bắt đầu lật sách.
Cuốn sách này không dày, Quân Vô Tà chỉ lật mấy lượt thì đã ghi nhớ tất cả những gì viết trong sách, sau đó đặt lại cuốn sách lên mặt bàn.
Cố Ly Sinh nhìn nàng lật qua vài lần rồi đặt sách về, não nhất thời có chút không hoạt động được.
Hắn nhìn cuốn sách, rồi lại nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà không có phản ứng nào.