Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Sở ở một bên kiềm nén sắp chết, thiếu chút nữa thì muốn phun ra ngoài.

Cảm thấy Mộ Thần này xem Quân Vô Tà như cừu con lạc đường bị người ta đầu độc? Đại ca ơi! Mau tỉnh dậy được không? Con cừu non này biết ăn tươi nuốt sống con người!

Quân Vô Tà hoàn toàn không nghe vào tai những lời khuyên bảo tận tình của Mộ Thần, nàng trực tiếp cho Kiều Sở đang vô cùng thống khổ một ánh mắt, Kiều Sở lập tức phóng ra con dao găm từ bên hông, đặt trên cạnh bên cổ của thiếu niên đang ngủ mê man.

“Bây giờ, đóng cửa lại trước đã.” Quân Vô Tà hơi híp mắt lại nhìn Mộ Thần, ra lệnh.

Mộ Thần hít vào một ngụm khí lạnh, khó tin nhìn Quân Vô Tà, kiềm nén hồi lâu mới đưa một tay ra đóng cửa.

“Ngồi xuống.” Quân Vô Tà nói.

Mộ Thần ôm mặt ngồi xuống, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hoa Dao vẫn không mở miệng, theo như hắn thấy, mọi thứ Quân Vô Tà làm đều là chỉ thị của “Kha Tàng Cúc”.

“Kha Tàng Cúc, thả đệ tử ta, ngươi có chuyện gì hãy nhắm vào ta.”

“...” Biểu cảm của Hoa Dao là bản thân vô tội, hắn rõ ràng cũng không nói gì.

“Mộ Thần, ngươi hận Tần Nhạc?” Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.

Ánh mắt Mộ Thần lạnh lẽo, mím môi không nói.

“Nếu như bây giờ có một cơ hội, có thể giúp ngươi báo thù rửa hận cho phụ thân, ngươi sẽ thế nào?” Quân Vô Tà tiếp tục nói.

Vẻ mặt Mộ Thần trở nên vô cùng phức tạp, hắn hoàn toàn không hiểu vì sao Quân Vô Tà phải nói những thứ này với hắn, đây cũng là giao phó của “Kha Tàng Cúc”? Rốt cuộc tên “Kha Tàng Cúc” muốn làm gì?

“Kha Tàng Cúc, có lời gì ngươi cứ nói thẳng! Đừng quanh co lòng vòng với ta!” Mộ Thần bực tức nói.

“...” Hoa Dao lập tức dời ánh mắt, đến nhìn cũng không muốn liếc mắt Mộ Thần.

Lời là do Quân Vô Tà nói, nỗi oan này đã đổ lên người hắn!

“Kha Tàng Cúc!” Mộ Thần tức giận đứng lên: “Ta biết Tần Nhạc muốn tiêu diệt ta từ lâu, năm đó ngươi giúp ông ta hại chết phụ thân ta, hôm nay nếu ngươi theo tên Tần Nhạc muốn ra tay với ta thì cứ tới, tất cả những điều này không liên quan gì đến đệ tử của ta! Thả hắn đi!”

Hoa Dao hít thở sâu một hơi, nhìn Mộ Thần nổi giận đùng đùng, đến giọng nói cũng lười ngụy trang, nói thẳng: “Ngu xuẩn, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?”

“Cái gì?” Mộ Thần sửng sốt, giọng này không hề giống giọng của “Kha Tàng Cúc” ngày thường, nhẹ nhàng dễ nghe, hoàn toàn không giống với giọng một người đàn ông trung niên, ngược lại giống như thiếu niên khí huyết hưng vượng, tràn đầy sức sống.

“Hôm nay tìm ngươi tới, không phải ta, cũng không phải Tần Nhạc gì đó, mà là tiểu tử này!” Hoa Dao giơ tay lên chỉ, trực tiếp chỉ về phía Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà bị chỉ, cũng không một chút ý phản kháng, tùy ý gật đầu.

Cả người Mộ Thần đều ngẩn ra, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Quân Vô Tà, căn bản không cách nào hiểu được hết thảy chuyện xảy ra trước mắt và những tiểu thiếu niên mới vào Khuynh Vân tông được một tháng này có quan hệ gì với nhau.

Là nàng trói đệ tử Nhiếp Vân phong?

Là nàng ép mình đi tới Tàng Vân phong?

Vì sao?

Mộ Thần nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao Quân Vô Tà làm như vậy. Hắn và Quân Vô Tà chỉ có duyên gặp mặt một lần, vì sao Quân Vô Tà phải làm ra tất cả những chuyện này?

Mà chuyện hắn càng không thể hiểu được chính là... mới có vài giờ mà tính khí của “Kha Tàng Cúc” lại tốt như vậy, như một đệ tử làm loạn ở trước mặt hắn?

“Vì sao?” Mộ Thần vẫn không cách nào tiếp thu tất cả những điều này.

“Ta muốn Khuynh Vân Tông biến mất trên đời này.” Quân Vô Tà gọn gàng dứt khoát.

Mộ Thần mở to hai mắt nhìn, khó tin trừng mắt Quân Vô Tà, hoài nghi mình có phải mình nghe lầm hay không!

Nàng lại muốn Khuynh Vân Tông biến mất trên đời này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK