“Sao nàng ta lại làm như vậy?” Long Kỳ nhăn mày, hoàn toàn không hiểu, tại sao đang hợp tác vui vẻ lại dẫn đến tình cảnh như bây giờ, thiếu nữ khiến người ta không thích kia sao lại muốn bọn họ phải chết?
Lộ Uy Kiệt thấy sự việc có chuyển biến liền vội nói: “Loại người như Ninh Hinh, được cưng chiều từ nhỏ, cảm thấy mọi người trong thiên hạ này đều phải quỳ gối dưới váy nàng ta, trước giờ chỉ có người khác nhìn sắc mặt nàng ta chứ làm gì có chuyện nàng ta phải nhìn sắc mặt người khác? Nàng ta thấy đám người các ngươi thực lực mạnh mẽ, còn có thế giết được linh thú cấp cao, nên có ý muốn lôi kéo, nhưng ngươi… ngươi lại năm lần bảy lượt không thèm để ý, khiến nàng rất khó chịu, hơn nữa còn thấy không có cách nào lôi kéo ngươi, nên muốn… nên muốn…”
“Nên muốn gì?”
“Nên muốn để linh thú cấp lãnh chủ giết các ngươi, một mặt có thể hả giận, một mặt lại có thể theo sau linh thú cấp lãnh chủ, đi lục soát đồ trên người các ngươi, nàng ta nói đám người thân phận thần bí thực lực mạnh mẽ như các ngươi trên người chắc chắn có không ít đồ tốt… Nàng ta biết linh thú cấp lãnh chủ có linh thức thì sẽ không ăn thịt người nên mới có suy nghĩ như vậy.” Lộ Uy Kiệt nơm nớp nhìn sắc mặt của Long Kỳ, sợ mình nói sai chỗ nào lại rước họa vào thân.
Long Kỳ không nói gì mà lại nhìn Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà ngẩng đầu, ánh mắt quét qua sắc mặt trắng bệch của Phạm Cẩm.
Mỗi lời nói của Lộ Uy Kiệt đều vạch trần sự giả dối của Ninh Hinh, cái mặt nạ giả tạo đó đã bị phá vỡ bởi lời nói của Lộ Uy Kiệt, sự thật xấu xí đó hiện ra sờ sờ trước mặt Phạm Cẩm.
Cái này cho dù Phạm Cẩm không tin như nào cuối cùng cũng chỉ có thể tin.
“Ngươi nghe rõ chưa?” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Phạm Cẩm toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên, sắc mặt khó coi đến dọa người, hắn cứng ngắc một lúc lâu mới hờ hững gật đầu.
Quân Vô Tà thu hồi ánh mắt, để Phạm Cẩm nhận thức rõ được Ninh Hinh sớm đã không còn là tiểu muội muội ngoan ngoãn hiểu chuyện trong lòng hắn cũng tốt, bớt được sau này trở lại học viện Phong Hoa hắn mềm lòng làm hỏng việc.
Quân Vô Tà không hy vọng chuyện của Mặc Thiển Uyên lại xảy ra với Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm dĩ nhiên là người chính trực nhưng cũng quyết đoán.
“Long thiếu tướng, đã là đệ tử của học viện Phong Hoa thì nên để cho đạo sư của học viện Phong Hoa xử lý là được, tin rằng học viện Phong Hoa sẽ cho ngươi một câu trả lời rõ ràng.” Quân Vô Tà vừa chuyển đề tài câu chuyện, đột nhiên nghiêm túc nói với Long Kỳ.
Long Kỳ hơi ngây người, ánh mắt liếc nhìn về phía các đệ tử của học viện Phong Hoa, nhất thời hiểu ngay ý đồ của Quân Vô Tà.
Đại tiểu thư không có ý định làm lộ thân phận của mình đây.
“Nếu đã như thế thì quyết định như vậy đi, có điều chuyện này không cho qua dễ dàng như vậy được, học viện Phong Hoa phải cho chúng ta một câu trả lời thích đáng.” Ở lâu cùng với Quân Vô Tà, Long Kỳ chỉ cần nghe nàng nói là dễ dàng hiểu ngay ý của đại tiểu thư nhà mình.
Những người này, chỉ sợ đại tiểu thư vẫn muốn giữ lại để dùng, mà giữ lại không có nghĩa là sẽ tha cho bọn họ, những hình phạt họ phải chịu tất nhiên không thể thoát rồi.
“Nhất định sẽ có câu trả lời.” Phạm Cẩm hít một hơi sâu đảm bảo.
“Vậy, xử lý luôn ở đây, mời đạo sư của các ngươi đến là được, ta biết các ngươi là đệ tử của học viện Phong Hoa, tham gia ngày săn linh trên người đều sẽ mang theo đạn tín hiệu cầu cứu.” Long Kỳ nói một cách không vui.