Phần lưng của Long Kỳ đau nhức như lửa đốt, hắn cố nén đau đớn đứng dậy, kinh ngạc nhìn con hắc thú vừa cứu hắn, một lần nữa nhảy vào chiến trường bằng tốc độ kinh người, nhanh nhẹn nhảy ra, cứu toàn bộ mấy tên binh sĩ còn sót lại của Thụy Lân quân.
Lúc nhìn rõ hình dáng của con kia hắc thú đó, Long Kỳ liền ngây ngẩn cả người.
Con hắc thú đó quen thuộc như vậy. Bao nhiêu lần hắn từng theo phía sau lưng hắc thú, nhìn chăm chú vào một hình dáng nhỏ bé ngồi trên lưng hắc thú ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau lưng của Long Kỳ, trong nháy mắt thân thể Long Kỳ cứng ngắc.
“Không muốn chết thì đứng im đó.” Âm thanh quen thuộc quanh quẩn bên tai, âm thanh lạnh lùng nhưng lại như nước suối ấm áp chảy vào khắp người Long Kỳ.
Long Kỳ bất ngờ xoay người, bất chấp toàn thân đau nhức, hướng về nơi âm thanh phát ra trực tiếp quỳ một chân trên đất. Cúi chiếc đầu cao ngạo của hắn xuống, dùng âm thanh thành kính nhất mà nói: “Long Kỳ cung nghênh đại tiểu thư.”
Trong âm thanh ấy mơ hồ mang theo vẻ run rẩy.
Là kích động, cũng là nhớ nhung.
Một hình dáng nhỏ nhắn đứng trước mặt Long Kỳ, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại làm cho Long Kỳ cảm thấy an tâm hơn bất kỳ ai.
Hình dáng ấy có một khuôn mặt thanh tú, ngũ quan không coi là xinh đẹp cũng không có có bất kỳ biểu cảm gì, chỉ là khí chất lạnh lùng kia khiến trong lòng người khác nảy sinh sự kính sợ.
Ngay sau khi giọng nói của Long Kỳ biến mất, hắc thú lại quay lại lần nữa, lần này nó đem theo vài tên Thụy Lân quân khác đang ra sức phản kháng trở về, sau khi đặt bọn họ trên mặt đất, liền đi tới bên cạnh bóng người ấy.
Vài tên binh sĩ Thụy Lân quân được cứu, chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trận chiến khốc liệt lúc nãy, con hắc thú kia đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ, làm cho tất cả bọn hắn đều vô cùng khiếp sợ.
Thân là thành viên của Thụy Lân quân, trong thời gian dài bọn họ được bố trí ở Lân Vương phủ để bảo vệ an nguy cho ba đời họ Quân, lúc hỗn chiến tại hoàng thành, bọn họ cũng từng đi theo Long Kỳ xao sơn chấn hổ (*), cũng từng chính mắt thấy thiếu nữ nào đó hành sự quả quyết.
Mà tất cả những ký ức này, đều có sự xuất hiện của một con hắc thú khí phách uy vũ như vậy, chính như con vật trước mắt bọn họ, giống nhau như đúc.
Hiện nay, thiếu tướng của bọn họ đang quỳ gối ở phía trước, mà tiểu thiếu niên đứng trước mặt thiếu tướng lại khiến bọn họ cảm thấy xa lạ nhưng lại vừa có chút quen thuộc.
Bọn họ chưa từng thấy qua tướng mạo kia, nhưng cặp mắt cùng khí thế lạnh lùng khiến bọn họ tỉnh ngộ trong nháy mắt.
“Đại tiểu thư!” Vài tên Thụy Lân quân không để ý tình trạng vết thương của mình, toàn thân run lên quỳ gối trước mặt người đó, bởi vì kích động mà âm thanh run rẩy.
Trong trời đất này, có thể để cho Thụy Lân quân bọn họ hoàn toàn bái phục mà quỳ gối chỉ có ba người.
Lân Vương Quân Tiển, tiểu vương gia Quân Khanh, còn có một người, chính là đại tiểu thư của Lân Vương phủ – Quân Vô Tà.
Trong trời đất này cũng chỉ có một người có thể kiểm soát được con hắc thú khiến người khác sợ hãi kia.
Mặc dù khuôn mặt thay đổi, mặc dù y phục không giống, nhưng bọn họ tuyệt đối không nhận nhầm, người đứng trước mặt bọn họ làm bạn với hắc thú, nhất định là nữ thần duy nhất trong lòng họ – Quân Vô Tà.
Thiếu nữ đó mang lại kỳ tích cho toàn bộ Lân Vương phủ, cho toàn bộ Thụy Lân quân.
Nhưng mà, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn được mọi người quỳ lạy ấy lại không dành cho bọn họ bất kỳ hồi đáp nào, dưới cái nhìn chăm chăm của tất cả Thụy Lân quân, nàng xoay người nhảy lên lưng hắc thú, giơ tay bỏ lại mười mấy bình đan dược, cùng hắc thú vọt ra ngoài, xông về phía con linh thú cấp lãnh chủ suýt chút nữa khiến đám Long Kỳ mất mạng.
***
(*) Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ.