"Câm miệng!" Ninh Hinh trợn mắt lạnh lùng nhìn qua, nhưng Doãn Ngôn mặt mày trắng bệch chỉ ngón tay về phía trước, Ninh Hinh nhìn theo hướng ngón tay Doãn Ngôn chỉ, nhìn kết quả trước mắt, nàng ta giống như bị sét đánh sững sờ đứng như trời trồng.
Ở bên cạnh đám người Long Kỳ, bất thình lình xuất hiện một thân ảnh cao lớn!
"Phạm Cẩm, là Phạm Cẩm... Hắn vẫn còn sống...!" Doãn Ngôn không ngừng run rẩy thân hình, hắn bỗng nhiên chụp lấy bả vai Ninh Hinh, hoảng sợ nói: "Ninh sư tỷ, Phạm Cẩm còn sống! Quân Tà đi cùng với hắn!"
Ầm một tiếng, tiếng nổ phát ra khiến đầu Ninh Hinh như muốn nổ tung!
Đúng vậy, làm sao nàng ta quên được, lúc trước Quân Vô Tà vẫn đi cùng với Phạm Cẩm, trước khi gặp phải đám người Long Kỳ, nàng ta chẳng phải đã nhận được thông tin Phạm Cẩm đã dính vào cái bẫy do chính nàng ta bày ra hay sao?
Phạm Cẩm vẫn còn sống, điều này có nghĩa là kế hoạch trước đó của nàng ta thất bại hoàn toàn, nhưng Phạm Cẩm lại cùng xuất hiện với Quân Vô Tà, điều này chứng tỏ trước giờ bọn họ vẫn luôn luôn ở bên cạnh nhau...
Như vậy kế hoạch của nàng ta, chẳng phải là cũng bị bọn họ biết hết rồi sao?
Vốn dĩ Ninh Hinh còn muốn ngày sau lợi dụng Quân Tà, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Kế hoạch rừng Linh Vũ, mặc dù là nàng ta để cho Doãn Ngôn sắp xếp, thế nhưng dù sao lần này người bọn họ cần phải giết là con nuôi của viện trưởng đại nhân, lần hạ thủ này không khỏi có chút bất an. Bởi vậy, Ninh Hinh chỉ cho phép Doãn Ngôn sắp xếp quá trình ám toán những người đó, sau đó phụ thân của nàng ta sẽ sắp xếp chu toàn.
Đây vốn là kế hoạch không hề có sơ hở, Ninh Hinh chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện thất bại.
Thế nhưng hôm nay Phạm Cẩm lại yên lành xuất hiện ở đây!
Giới linh cường đại, bốn vị cường giả tử linh!
Ninh Hinh nghĩ đến mọi chuyện, hai chân trong chớp mắt mềm nhũn ra.
Xong rồi, phen này thực sự xong rồi.
Nàng ta không lo lắng sau khi Phạm Cẩm biết được sẽ trả thù, nhưng một chút cũng không dám chịu đựng sự phẫn nộ của Quân Tà!
"Quay về! Chúng ta lập tức trở về!" Ninh Hinh nâng thân cây, mạnh mẽ đứng dậy, nàng ta tuyệt đối không thể đợi đến lúc bọn Quân Vô Tà giải quyết xong linh thú cấp lãnh thủ mới đào tẩu, nếu chờ đến lúc đó, nàng ta chắc chắn phải chết.
"Cái gì?" Doãn Ngôn sửng sốt.
Ninh Hinh giơ tay lên, kéo tai Doãn Ngôn, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi là tên ngốc! Bây giờ không chạy, chẳng lẽ ngươi muốn chờ bọn chúng xử lý xong linh thú cấp lãnh chủ sẽ tới ra tay xử lý chúng ta? Phạm Cẩm còn sống, kế hoạch của chúng ta đã bị phát hiện rồi, cứ cho là Phạm Cẩm không thể làm được gì chúng ta, thế nhưng Quân Tà kia thì sao? Ngươi lẽ nào không nhìn ra! Hắn đã đột phá đến hoàng linh rồi! Người không thấy giới linh của hắn mạnh như thế nào sao? Cứ cho là bốn vị cường giả tử linh bên cạnh hắn không ra tay, chỉ cần một mình hắn thôi cũng đủ lấy mạng chúng ta rồi!”
Doãn Ngôn bối rồi, che gương mặt nóng bừng, cau có nhìn Ninh Hinh.
"Bây giờ lập tức quay về, về học viện Phong Hoa! Ở đó có cha ta, cứ cho là Quân Tà muốn báo thù thì thủ hạ của cha ta cũng có thể ngăn cản hắn, tiếp tục đứng ở đây chúng ta chỉ có con đường chết!" Sắc mặt Ninh Hinh vốn dĩ đã xanh lè, nàng ta nằm mơ cũng không thể ngờ tới, quân cờ mà nàng ta tính kế lại đột nhiên trở thành thú dữ muốn lấy mạng nàng ta.
"Đúng... Đúng." Doãn Ngôn vừa run rẩy vừa liên tục gật đầu.
Hai người dìu nhau lảo đảo bỏ chạy hướng về rừng rậm phía trước, trước đó là con đường mà Lộ Uy Kiệt chờ ở đó, bỗng nhiên nhìn thấy bọn Ninh Hinh sắc mặt khó coi trở về, gương mặt ngơ ngẩn.