Mục lục
Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là thủ hạ được Cố Ly Sinh miễn cưỡng thu nhận, nhưng thân phận đệ tửphân viện Phục Linh, đối với bọn họ mà nói lại vô cùng quan trọng.

Bọn họ không nỡ mất đi.

“Xin… Xin lỗi… Trước đây là chúng ta ngu ngốc. Tin tưởng những lời nói không có chứng cớ kia, mong ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho bọn ta!”

Tên thiếu niên kia trịnh trọng khom lưng chín mươi độ, thỉnh cầu Quân Vô Tà tha thứ.

Mấy đệ tử còn lại cũng khom người xuống.

Quân Vô Tà liếc mắt nhìn bọn họ một cái, một từ cũng không nói, trực tiếp đi.

Những thiếu niên kia đợi cả nửa ngày cũng không được đáp lại, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện Quân Vô Tà đã đi ra khỏi cửa lớnphân viện Phục Linh, từng vẻ mặt cầu xin, cảm thấy trời đất cũng như sắp sụp rồi!

“Sao… Làm sao bây giờ… Hắn đây là không đồng ý… tha thứ cho chúng ta sao?” Một đám thiếu niên ôm đầu khóc rống, dường như cũng đã đoán trước được, hình ảnh thê thảm của bọn họ khi bị đuổi khỏi phân viện Phục Linh.

Hoàn toàn không biết nội tâm những đệ tử kia cảm thấy xoắn xuýt với Quân Vô Tà như thế nào, đã trên đường trở lại tiểu viện Trúc Lâm.

Dọc theo đường đi, bao nhiêu ánh mắt chăm chú nhìn vào quanh nàng, từng đôi mắt, không có sự khinh bỉ và cười nhạo như những ngày qua, thay vào đó là sự xấu hổ sâu sắc và khiếp đảm.

Bây giờ nhìn thấy Quân Vô Tà, liền nghĩ đến bị bẽ mặt xấu hổ trước mặt mọi người Cố Ly Sinh và Phạm Khải, lại không có ai dám tới gần Quân Vô Tà một bước.

Những đệ tử xấu hổ kia chỉ có thể rụt rụt rè rè trốn ở trong góc, có mấy đệ tử đối mặt với Quân Vô Tà, vừa thấy Quân Vô Tà, lập tức dưới chân mềm nhũn, vội vàng mất phương hướng dẹp hết vào góc mà đi qua.

Quân Vô Tà không hề để ý, vẫn như thường về tới tiểu viện Trúc Lâm.

Trong viện, Phạm Cẩm đang tường thuật lại cho Phạm Trác tất cả những niềm vui diễn ra hôm nay, sắc mặt hắn ửng hồng, cảm xúc dạt dào, hận không thể đem những thứ ngày hôm nay diễn lại cho Phạm Trác nhìn rõ ràng.

Phạm Trác cười không nói, vẻ mặt lộ ra sự vui sướng.

“Ha ha! Ngươi không chứng kiến, ngày hôm nay thật là quá thoải mái! Còn nhớ đạo sư tên là Tiền Nguyên Hà không? Chính là người ở phân viện Thú Linh, trước kia rêu rao khắp nơi Tiểu Tà không tốt như nào, ngày hôm nay bị Cố thúc thúc nói cho xấu hổ đến mức suýt chút nữa đập đầu tự tử, thực sự làm ta vui muốn chết… Ha ha ha…” Phạm Cẩm càng nói càng kích động, hiếm khi có được hai bầu rượu, tự rót tự uống.

Nếu nói là hôm nay ngoại trừ Quân Vô Tà ai là người cao hứng nhất, vậy thì chính là Phạm Cẩm rồi.

Trong thời gian này Quân Vô Tà bị mắng thê thảm mà vẫn bảo vệ Quân Vô Tà, biết chân tướng sự việc, Phạm Cẩm gần như muốn ói ra.

“Tiểu Tà, ngươi đã trở về?” Phạm Cẩm vừa thấy Quân Vô Tà, kích động đứng lên, thân hình cao lớn chợt đứng lên hơi lay động, Phạm Trác tay mắt lanh lẹ giúp đỡ hắn một tay.

Quân Vô Tà ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn Phạm Cẩm mang theo một chút men say.

“Hôm nay, xem như… Làm cho đám khốn kiếp kia ngậm miệng, hự…”

Phạm Cẩm mở miệng cười, đặt mông ngồi xuống ghế, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô.

Phạm Trác nhìn Quân Vô Tà, bất đắc dĩ lắc đầu.

Phạm Cẩm mới vừa qua đây liền nói không ngừng, rượu này cũng là uống hết một ly lại tiếp một ly, hiển nhiên tâm trạng tốt đến cực điểm.

Quân Vô Tà và Phạm Trác không uống rượu, cứ nhìn Phạm Cẩm tự mình rót, không bao lâu liền uống tới say mèm, ghé vào trên bàn ngủ mất.

“Đại ca hôm nay rất vui.” Phạm Trác bật cười nhìn Phạm Cẩm đang say ngủ, nhìn ra được, Phạm Cẩm hôm nay thực sự được mở lòng.

“Ta phải rời đi một chút.” Quân Vô Tà đột nhiên nói.

Phạm Trác hơi sững sờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK