Mấy bóng người bỗng nhiên xuất hiện, lập tức làm kinh ngạc đám thiếu niên mệt không chịu nổi.
Nhưng sau khi bọn họ thấy rõ thân phận của đối phương thì sự kinh ngạc liền an định lại trong chớp mắt.
Mấy tên thiếu niên đó đều mặc phục sức của phân viện, vừa nhìn liền biết là đệ tử của phân viện học viện Phong Hoa. Một đám thiếu niên luôn khinh thường phân bộ lập tức nhíu mày lại.
Nhưng sau đó hai bóng hình rơi xuống đất lại khiến đám thiếu niên này rất bất ngờ.
Khi Quân Vô Tà và Phạm Cẩm rơi xuống đất, Lý Tử Mộ vốn ngồi trên đất đứng dậy vụt một tiếng. Hắn đánh giá toàn thể y phục gọn gàng sạch sẽ của Quân Vô Tà, lại nhìn Phạm Cẩm bên cạnh nàng, trong lòng dâng lên chút đố kỵ.
Rõ ràng hắn mới là người đáng được bảo vệ nhất, vì sao Phạm Cẩm thân là người đứng thứ tư của đại hội Đấu Linh lại cứ bảo vệ Quân Vô Tà?
Lúc trước đây Lý Tử Mộ cũng không có cảm giác này, nhưng thấy hôm nay hắn và đám đệ tử bị hồ lang truy đuổi đến toàn thân nhếch nhác, hắn cũng phải ăn nói khép nép để giữ gìn quan hệ với những người trong đội kia, còn Quân Vô Tà? Nàng bình an vô sự dưới sự bảo vệ của Phạm Cẩm, đến y phục cũng không hề nhăn nhúm!
Nếu như ngay từ đầu không có vụ bôi nhọ Quân Vô Tà chiếm danh ngạch, có phải người Phạm Cẩm dẫn dắt sẽ là hắn không?
Nếu có Phạm Cẩm dẫn dắt, ở trong rừng rậm Linh Vũ há không phải hắn sẽ vô cùng an toàn sao? Nhìn Phạm Cẩm không những dẫn dắt Quân Vô Tà, thậm chí còn dẫn dắt mấy tên đệ tử của phân viện vẫn có thể bình an vô sự như vậy, Lý Tử Mộ đố kỵ đến thực sự sắp nổi điên rồi.
Ý niệm này không ngừng tuôn ra trong đầu Lý Tử Mộ, ánh mắt hắn nhìn Quân Vô Tà trở nên ác độc.
"Phạm sư huynh! Có thể gặp được huynh ở đây, thật sự quá tốt rồi!" Lý Tử Mộ thu vẻ độc ác vào đáy mắt, khuôn mặt mong mỏi nhìn Phạm Cẩm.
"..." Phạm Cẩm bỗng nhiên bị hắn gọi như vậy, có chút không phản ứng kịp.
"Phạm sư huynh, lần đầu tiên ta tới rừng rậm Linh Vũ, không quen thuộc đối với nơi đây, ta có thể đi cùng huynh không? Tuy linh lực của ta không cao nhưng giới linh và thuật phục linh của ta cũng có chút tác dụng, huynh có thể để ta đi cùng huynh không?" Quyết định ôm lấy đùi của Phạm Cẩm, Lý Tử Mộ không hề để ý bản thân nói những lời này trước mặt sư huynh của mình. Hắn tin, chỉ cần lăn lộn với Phạm Cẩm lâu rồi, Phạm Cẩm nhất định sẽ hiểu rõ đệ tử phân viện Phục Linh như hắn tốt hơn Quân Vô Tà nhiều!
Lý Tử Mộ vừa thốt ra lời này, Phạm Cẩm còn chưa phản ứng, học sinh cũ dẫn dắt Lý Tử Mộ đã tái xanh cả mặt!
"Lý Tử Mộ! Ngươi là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!" Hắn vì cứu Lý Tử Mộ mà cánh tay cũng suýt bị phế, nhưng Lý Tử Mộ vừa gặp được Phạm Cẩm đã xoay đầu quên hắn. Thế lực này thật sự khiến người ta không thể khai thông.
Lý Tử Mộ cắn răng, không dám quay đầu liếc mắt nhìn, hắn chỉ khẩn cầu nhìn Phạm Cẩm.
Hắn tin tưởng Phạm Cẩm sẽ thu nhận hắn, dù sao hắn cũng tốt hơn Quân Vô Tà và mấy đệ tử của phân viện đó nhiều. Dù hắn không thể sử dụng thuật phục linh, người khác cũng không biết, trong mắt người khác hắn vẫn là phục linh sư tương lai cần lôi kéo đó!
Phạm Cẩm chau mày nhìn Lý Tử Mộ, vẻ mặt ghét bỏ, hắn hận nhất là thứ khốn kiếp vong ân phụ nghĩa. Vừa rồi hắn chú ý thấy, tuy đội này bị hồ lang truy đuổi thảm thương nhưng toàn thân Lý Tử Mộ lại không hề có thương tích nào, còn người khác nhiều ít cũng bị thương. Rất rõ ràng, đội ngũ này luôn bảo vệ cho an nguy của hắn. Kết quả hắn lại xoay đầu đến tìm mình, thực sự khốn kiếp!