Chỉ là đêm nay viên ngọc này lại có chút không giống, vốn dĩ là những hạt ngọc lạnh băng khi sờ vào thì lúc này lại đang phát ra từng luồng ấm áp. Quân Vô Tà đặt nó trong lòng bàn tay, dưới ánh sáng của những ngọn đèn và ánh trăng chiếu rọi, nàng nhìn thấy một tia sương mù nhàn nhạt đang không ngừng tỏa ra từ bên trong Nhuận Mộc Châu, sương mù rất nhẹ, nếu không chú ý thì căn bản không thể nhìn thấy được. Lớp sương mù mỏng đang dần bao phủ trước mặt Quân Vô Tà, khiến cho những thảo dược có trong vườn thuốc cũng trở nên ẩm ướt.
Đột nhiên, ánh mắt Quân Vô Tà trở nên sáng ngời, nàng nhận thấy rõ ràng rằng, linh lực đang vào trong cơ thể mình ngày càng trở nên nhiều hơn.
Nếu như nói khi trồng Ngự Tuyết Liên, linh lực đi vào cơ thể Quân Vô Tà có thể nhiều như một hồ nước thì các loại thảo dược bình thường lại chỉ có thể cung cấp được chút linh lực nhỏ bé tựa như một vũng nước mà thôi. Mà thứ quý giá lại nằm ở lượng nước hấp thụ được vào cơ thể. Nhưng lúc này, linh lực ở trong cơ thể Quân Vô Tà đang ngày một trở nên nhiều hơn, tựa như một dòng suối đang không ngừng uốn lượn khắp cơ thể.
Dù biết là không thể nào so sánh được với hồ nước nhưng dòng suối này quả thực là tốt hơn rất nhiều so với vũng nước hay xô nước chật hẹp kia.
Phát hiện này, làm cho Quân Vô Tà thực sự rất đỗi kinh ngạc, không thể nhịn được mà ngay lập tức phải đi tìm Tiểu Bạch Liên.
Tiểu Bạch Liên đang ngủ thì bị gọi, vẻ mặt mơ màng vì buồn ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như chiếc bánh bao mềm mại vẫn còn đang mê man chưa tỉnh hẳn, hắn dụi dụi con mắt, ngáp một cái, hai bàn chân giẫm ở trên bùn đất.
“Chủ nhân, người tìm ta có chuyện gì vậy?” Trong cơn mơ màng cái đầu nhỏ bé của Tiểu Bạch Liên không ngừng gật gù lên xuống, dường như vẫn có thể ngủ ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.
“Đã có chuyện gì xảy ra với Nhuận Mộc Châu?” Quân Vô Tà giơ Nhuận Mộc Châu lên trước mặt Tiểu Bạch Liên. Vừa nhìn thấy nó, mọi cơn buồn ngủ khi nãy dường như trong nháy mắt đều đã tan thành mây khói. Hắn gần như cầm Nhuận Mộc Châu lên mà híp mắt cười, dạ dày như đang nhảy lên từng đợt.
“Đã lâu không gặp, thật là nhớ ngươi quá đi!” Tiểu Bạch Liên cười ngây ngô nhìn Nhuận Mộc Châu.
Quân Vô Tà nheo đuôi mắt lại, một tay lôi cái đầu nhỏ bé còn đang buồn ngủ của Tiểu Bạch Liên tới sát bên mình.
“Nói vào việc chính!”
Tiểu Bạch Liên ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Quân Vô Tà, tựa hồ như không hiểu câu hỏi của nàng, ngây thơ đáp: “Nhưng việc chính là việc gì mới được chứ?”
Quân Vô Tà chỉ có thể nhẫn nhịn, kiềm chế cơn giận đang bộc phát, kể lại chuyện kỳ lạ về Nhuận Mộc Châu vừa mới xảy ra, Tiểu Bạch Liên nghe xong sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Việc này rất bình thường mà, Nhuận Mộc Châu vốn dĩ dành cho thực vật hệ linh giới sử dụng, mà bản thân thực vật hệ linh giới là từ thực vật biến đổi mà thành. Nó có tác dụng đối với thực vật hệ linh giới thì đương nhiên cũng sẽ có tác dụng đối với hoa và cây cỏ thông thường. Chỉ có điều... hoa và cây bình thường không có đủ linh lực, không có ý thức tự thân nó, nên không thể nào lợi dụng Nhuận Mộc Châu để tu luyện nữa, chỉ có thể khiến nó ngày một lớn lên mà thôi…”
Tiểu Bạch Liên dừng một chút, thoáng nhìn Nhuận Mộc Châu trong tay rồi tiếp tục nói: “Ban ngày Nhuận Mộc Châu sẽ hấp thu linh khí đất trời, đến tối khi không có gì để tu luyện linh khí sẽ khuếch tán ra, khi Nhuận Mộc Châu đã hấp thụ qua linh khí thì không chỉ đối với thực vật mà bất kể thứ gì cũng muốn được sở hữu nó.”
Nói xong, Tiểu Bạch Liên còn tỏ vẻ khịt khịt mũi.
Thực sự là quá lãng phí mà, nhiều linh khí như vậy mà lại để cho hoa cỏ tầm thường “ăn” nó, đúng là phí phạm của giời.
Thật tình không biết, Tiểu Bạch Liên liền một phen giải thích, khiến cho nội tâm Quân Vô Tà chấn động không gì sánh nổi, nếu Nhuận Mộc Châu quả thật có hiệu quả đúng như những gì hắn nói thì thứ này có lẽ không chỉ có tác dụng đối với thực vật hệ linh giới mà ngay cả nàng cũng có thể lợi dụng đặc tính của Nhuận Mộc Châu, đồng thời tận dụng thảo dược có trong Tàng Vân phong để nâng cao linh lực của mình rồi!