"..." Không phải huynh muội ruột, đương nhiên không giống nhau.
Trong lòng Quân Vô Tà nói thầm một câu, cũng không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, Phạm Cẩm trở về với vẻ mặt tươi cười, lại kéo Quân Vô Tà và Phạm Trác nói chuyện một lúc nữa.
Nhưng ánh mắt của Quân Vô Tà dường như luôn vô tình nhìn ra ngoài phòng, Phạm Trác để ý phản ứng của nàng, tự giác nói với đại ca vô lo vô nghĩ của mình: "Đại ca, vị huynh đệ kia đâu rồi?"
Phạm Cẩm nói: "Ở phòng bếp đó."
"..." Nét mặt Phạm Trác cứng đờ.
Nhưng Phạm Cẩm tỏ ý mình chỉ để ý chuyện của bản thân, nói: "Giờ không phải là gần đến trưa sao, hắn nói đúng lúc có thể nấu một bữa cơm cho Tiểu Tà, ta không cản."
Quả nhiên là nhân tài được Quân gia bồi dưỡng, mới vừa đến nơi xa lạ đã chịu khó như vậy, vẫn tốt hơn cái đồ ngốc nghếch A Tĩnh kia nhiều lắm.
Khóe miệng của Phạm Trác hơi run rẩy, vội vàng nhìn về phía Quân Vô Tà.
Nhưng Quân Vô Tà cũng hơi nhíu mày, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Trong phòng bếp, Quân Vô Dược liếc mắt thấy rau tươi và thịt chất đống ở một bên, nét tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú không giảm đi chút nào, hắn cầm lấy một củ cải trắng, một bóng đen bỗng chạy vụt ra!
"Tước gia! Tuyệt đối không thể!" Một hắc y nhân có khuôn mặt và bộ dáng giống Dạ Sát vài phần, vẻ mặt kinh sợ quỳ trước mặt Quân Vô Dược, ánh mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm củ cải trắng trong tay Quân Vô Dược, giống như đang nhìn một lọ thuốc độc.
"Hả?" Quân Vô Dược hơi nâng mắt lên nhìn về phía người đó.
"Chuyện này, sao có thể phiền đến Tước gia ra tay!" Người đó vô cùng đau đớn nhìn Quân Vô Dược, dường như chủ tử nhà mình chạm vào củ cải trắng đó sẽ là sự sỉ nhục lớn cỡ nào.
"Sao lại không thể?" Quân Vô Dược hơi nhíu mi.
"Xin Tước gia nghĩ lại!" Nam tử kia dập đầu xuống đất, một bộ dáng trời cũng phải sụp.
"Dạ Mị, ngươi đang học theo Dạ Sát à." Ánh mắt của Quân Vô Dược nhìn về phía Dạ Sát không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
Không sai.
Ngay sau đó Dạ Sát quỳ xuống trước mặt Quân Vô Dược.
"Xin Tước gia nghĩ lại."
Ánh mắt của Quân Vô Dược hơi nheo lại, bỗng nhiên cảm thấy đần độn nhạt nhẽo.
"Giao cho các ngươi." Ném đồ trong tay đi, trong nháy mắt, bóng dáng của Quân Vô Dược đã biến mất.
Sau khi xác định Quân Vô Dược đã rời khỏi, lúc này Dạ Mị và Dạ Sát mới thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy cảm giác như trút được gánh nặng.
Nếu để Tước gia tự mình ra tay, vậy hai người họ chỉ có thể lấy cái chết tạ tội!
Tà đế lo tình hình biến đổi của thiên hạ, sao có thể ngồi làm loại việc tầm thường này, đây quả thực là sỉ nhục Tước gia!
Vừa cảm tạ, hoài niệm về Quân Vô Dược mạnh mẽ, vừa bắt đầu bắt tay vào làm những món ăn đó.
Hai nam tử thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lại bận rộn ở phòng bếp nho nhỏ, không phát hiện ra mọi thứ có gì đó không ổn.
Dạ Sát đứng trước cái thớt, nhìn thấy dao phay thô nặng kia, lại nhìn cá chép đang nằm trên thớt mở miệng khép miệng đảo mắt.
Sau một lát, hắn rút dao găm bên hông ra, đường dao chéo sắc bén, toàn bộ xương của cá chép được loại bỏ hoàn toàn! Một bộ xương cá hoàn chỉnh bị hắn ném sang một bên.
Hai con dao găm trong tay Dạ Mị bay lên bay xuống, trong chớp mắt, rau tươi giòn bị cắt thành miếng lớn nhỏ, mỗi miếng đều có kích cỡ như nhau, không hơn không kém.
Chẳng qua...
Trong toàn bộ quá trình đó, từ đầu đến cuối, khuôn mặt của hai người đều sa sầm, ánh mắt âm trầm, không hề giống như đang chuẩn bị món ngon mỹ vị, mà giống như đang giết người.