Nghĩ đến đây, trong lòng Long Kỳ cuộn lên một trận phẫn nộ, nhưng bây giờ không có thời gian cho hắn xoắn xuýt về tất cả những điều này.
Năm binh sĩ của Thụy Lân quân vẫn đang chiến đấu với linh thú cấp lãnh chủ, với thực lực của bọn họ thì căn bản không phải đối thủ của linh thú cấp lãnh chủ, nhưng vì để cho đám Vinh Hằng có thêm nhiều thời gian tranh thủ trốn chạy, bọn họ chỉ có thể liều mạng một trận, nhiều năm phối hợp ăn ý khiến bọn họ có thể tận lực chống đỡ, nhưng ai nấy đều đã chồng chất vết thương, máu tươi dính đầy toàn thân họ, những vũng máu tung tóe trên mặt đất khi họ lăn lộn.
“Làm phiền các ngươi mang những huynh đệ của ta đi, bọn ta sẽ tiếp tục tranh thủ thời gian.” Cuối cùng Long Kỳ giao những binh sĩ bị trọng thương cho Vinh Hằng, đi vào chiến trường không quay đầu lại.
“Thiếu tướng!” Tên binh sĩ kia tuyệt vọng nhìn bóng lưng quả quyết của Long Kỳ.
Ở ngoài vòng chiến đấu, Ninh Hinh trốn ở sau cây đại thụ, mắt lạnh nhạt nhìn cảnh tượng đấu tranh quyết tử phía bên kia, khóe miệng hất lên một tia cười nhạt.
“Ninh sư tỷ, bọn họ không phải đối thủ của linh thú cấp lãnh chủ.” Doãn Ngôn ở bên cạnh Ninh Hinh, nhìn thấy binh sĩ của Thụy Lân quân bị linh thú từng bước ép sát, hắn nói nhỏ.
“Lường trước bọn họ không phải là đối thủ, linh thú cấp lãnh chủ sẽ không ăn thịt người, chờ bọn họ chết, linh thú cấp lãnh chủ đi rồi chúng ta sẽ đi qua đó, bọn họ đã săn giết linh thú cấp cao, chắc chắn trên người có linh thạch cấp cao.” Ninh Hinh hé mắt, đáy mắt tràn đầy khoái chí.
Người dám làm cho nàng ta khó chịu, nàng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Cái tên Long hộ vệ vậy mà lại mặc kệ mặt mũi nàng ta như vậy, người như thế, đương nhiên là đáng nên chết.
Doãn Ngôn cúi đầu không nói, trong lòng có chút sợ hãi sự độc ác của Ninh Hinh, thực lực của đám người này không tầm thường, nhưng bởi vì đắc tội với Ninh Hinh nên mới dẫn đến tai hoạ sát sinh như thế, dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp của Ninh Hinh lại cất dấu những tâm tư độc ác như vậy, quả thật khiến Doãn Ngôn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng động kỳ lạ thu hút sự của ý của đám Ninh Hinh.
Chỉ thấy hai bóng người màu đen bỗng nhiên từ trong rừng rậm chui ra, trực tiếp xông về phía con linh thú cấp lãnh chủ vô cùng dũng mãnh.
“Đó là cái gì?” Ninh Hinh hơi sững sờ, tốc độ của hai bóng đen thực sự quá nhanh, nàng ta hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Long Kỳ khổ sở chống đỡ, bị linh thú cấp lãnh chủ một phát xé rách phía sau lưng, cả phần lưng áo giáp và da thịt bị xé rách xuống, trong chớp mắt toàn bộ lưng là một mảng máu thịt be bét, binh sĩ của Thụy Lân quân ở bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn cản, hai người khác nhanh chóng lôi Long Kỳ ra ngoài.
Sự đau nhức bỗng nhiên kéo tới làm cho Long Kỳ hoa cả mắt.
Linh thú cấp lãnh chủ này, thậm chí ngay cả áo giáp mà giới linh của hắn biến thành cũng có thể xé rách. Loại sức mạnh trái ngược với tự nhiên này, bọn họ căn bản không thể ngăn cản được.
Mắt thấy tuyệt vọng ập tới, Long Kỳ cắn răng chống đỡ, cũng đã biết được lần này e là bọn họ phải bỏ mạng ở đây.
Thế nhưng, ngay lúc linh thú cấp lãnh chủ đánh bay vài tên binh sĩ đang cản trở, chuẩn bị tiếp tục tấn công Long Kỳ, một bóng đen lại ầm ầm đâm vào đầu của con linh thú kia.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang rền.
Trong nháy mắt, một luồng khí mạnh mẽ liền đánh bay tất cả mọi người.
Cả người Long Kỳ đều lơ lửng giữa không trung, nhưng một giây sau, hắn lại tiếp nhận được một sức mạnh mạnh mẽ.