Khi đạn tín hiệu nổ tung, tất cả các đệ tử của học viện Phong Hoa đều thở phào nhẹ nhõm, trước ngày bắt đầu săn linh đám bọn họ được coi là đội các thiếu niên mạnh nhất, mà giờ lại ngồi nhìn đạn tín hiệu tuyên bố bỏ cuộc nổ với tâm trạng nôn nóng.
Đệ nhất cái ma gì, mạnh nhất cái ma gì!
Không gì quan trọng bằng tính mạng bản thân!
“Mấy người các ngươi ở đây trông chừng bọn chúng, nếu có tên nào dám chạy trốn thì giết luôn.” Long Kỳ không thích đứng chờ ở đây, nên để hai tên binh sĩ bị thương nặng và hai binh sĩ khác ở lại canh chừng đám Lộ Uy Kiệt, rồi trực tiếp cùng nhóm Quân Vô Tà đi về phía suối Linh Nguyệt hái cỏ Thủy Linh.
Bên bờ suối xinh đẹp, tất cả đều yên bình ấm áp như thế, nhưng trong rừng nơi đây xung quanh tiềm ẩn đầy nguy hiểm, bất kỳ cảnh đẹp nào trong chớp mắt cũng có thể biến thành địa ngục Tu La đáng sợ.
Đám người Phạm Cẩm đang dò xét kiểm tra phòng tránh có linh thú tấn công bất ngờ, Quân Vô Tà cùng với ba đệ tử của Nhiếp Vân phong thì tìm cỏ Thủy Linh để hái.
Trí nhớ của Mộ Thần không sai, ở suối Linh Nguyệt khắp nơi đều là màu xanh nhạt của cỏ Thủy Linh, những ngọn cỏ non mọc lên từng nhánh, điểm thêm kết tinh óng ánh long lanh, như những giọt nước, khi hái phải vô cùng cẩn thận không thì sẽ làm vỡ chúng.
Những việc như này người khác không dám tùy tiện nhúng tay vào, chỉ sợ làm hỏng những dược liệu quý.
Kiều Sở nhìn xung quanh, không nhịn được mà chạy đến bên Quân Vô Tà, hỏi nhỏ: “Tiểu Tà Tử, nhanh nói cho ta biết, ngươi giữ lại mấy người này để chuẩn bị làm gì vậy?”
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, người vô dụng sau khi tính kế với Thụy Lân quân chỉ có con đường chết, thế nhưng Quân Vô Tà lại thả cho bọn họ con đường sống.
Quân Vô Tà ngước mắt nhìn Kiều Sở, vốn không muốn tốn công giải thích nhiều, nhưng nghĩ đến lời Hoa Dao nói trước kia liền mềm lòng, mới nhẫn nại nói: “Có bọn họ ở đây thì Ninh Hinh sẽ không được sống yên ổn.”
Đám người Lộ Uy Kiệt chết không đáng tiếc, nhưng mục đích chính của nàng là kẻ khởi xướng Ninh Hinh và Doãn Ngôn.
Thân phận của Ninh Hinh là con gái duy nhất của phó viện trưởng, nàng ta trốn trong học viện Phong Hoa để được che chở bảo vệ, từ trước đến nay, danh tiếng của Ninh Hinh ở học viện Phong Hoa rất tốt, hơn nữa nàng ta cũng rất chú ý đến hình tượng bản thân.
Mà Quân Vô Tà này chằng có sở thích gì, chỉ thích hủy hoại thứ mà kẻ thù quý trọng nhất cho hắn xem.
Cái thú vui độc ác này cũng không biết là bắt đầu từ bao giờ.
Kiểu Sở chớp chớp mắt, Quân Vô Tà giải thích vô cùng ngắn gọn, lười nói thêm thông tin, nhưng Kiều Sở dựa vào tác phong làm việc trước đây của Quân Vô Tà liền lập tức hiểu ý đồ của nàng!
“Ngươi định dùng miệng của đám người Lộ Uy Kiệt này để phá hủy triệt để danh tiếng xây dựng bao nhiêu năm của Ninh Hinh ở học viện Phong Hoa?”
Con gái phó viện trưởng, giết người cướp của, hãm hại đồng môn, nếu thông tin này truyền ra thì cho dù Quân Vô Tà không ra tay, chỉ sợ danh tiếng của Ninh Hinh ở học viện Phong Hoa cũng hoàn toàn bị phá hủy.
“Lấy đạo của ngươi trả lại cho ngươi mà thôi.” Khóe miệng Quân Vô Tà hơi cong lên, trước kia Ninh Hinh làm gì với nàng bây giờ nàng sẽ trả lại từng món một.
Thời gian còn sớm, nàng ta cứ từ từ mà đón nhận.
Đừng có mà chết một cách dễ dàng là được!