Hắc Miêu nghiêng đầu, thấy Phạm Trác dường như khẩn trương đến mức ngay cả khả năng sờ một cái cũng không có, liền chìa ra bàn chân mềm mại đặt lên bàn tay của Phạm Trác đang để ở trên bàn.
“Meo!”
Chủ nhân, vì để cho người hòa hợp với xã hội, ta đã hy sinh thân thể của mình. Ta đối với người là chân ái đấy!
Quân Vô Tà nghe hiểu được ý nghĩ của Hắc Miêu, khóe miệng hơi kéo ra.
Tuy nhiên, vẻ mặt Phạm Trác đột nhiên cứng đờ, đôi mắt trong veo tràn đầy kinh ngạc và kích động.
Khuôn mặt vốn tái nhợt cũng vì vậy mà từ từ xuất hiện hai đám mây hồng.
“...” Hắc Miêu im lặng nhìn vẻ mặt Phạm Trác như một nàng dâu nhỏ.
Nói muốn sờ nó rõ ràng là hắn, nó cũng tự mình hy sinh rồi, sao cuối cùng vẻ mặt Phạm Trác ngược lại lại như bị người khác ăn đậu hũ vậy?
Phạm Cẩm nhìn nét mặt đệ đệ nhà mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, có chút lúng túng nhìn về phía Quân Vô Tà, nói: “Tiểu Trác rất thích những động vật nhỏ có lông mềm mượt, nhưng duyên của hắn với động vật không được tốt, động vật nhỏ thông thường không thích tiếp xúc với hắn.”
Tuy Hắc Miêu là giới linh, nhưng lại là động vật nhỏ đầu tiên chủ động tiếp xúc với Phạm Trác, trái tim Phạm Trác trong nháy mắt liền tan chảy.
Nghe Phạm Cẩm giải thích, Quân Vô Tà lần đầu tiên gật đầu, bắt đầu phụ họa nói: “Lông mềm mượt… sờ rất thích.”
Hắc Miêu quả thực muốn che mặt.
Thật sao?
Chủ nhân nhà mình tìm được đồng chí có cùng chung sở thích rồi phải không?
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời nói của Quân Vô Tà, Phạm Trác ngay lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh nhìn Quân Vô Tà.
“Ngươi cũng thích ư?”
Quân Vô Tà nghiêm túc gật đầu.
“Vậy… sau này mỗi ngày ngươi đều có thể tới đây ăn cơm không? Ta... Ta sẽ bảo A Tĩnh chuẩn bị đồ ăn ngon.” Khuôn mặt Phạm Trác ngày càng đỏ ửng lên, ánh mắt trong veo phát sáng, ngưng kết tại nơi mà Hắc Miêu đặt bàn chân lên tay hắn.
“Được.” Quân Vô Tà gật đầu, tất cả những gì xảy ra trong nhà ăn hôm nay thực sự khiến nàng bực bội, sau này không đến đó nữa cũng đỡ làm dơ con mắt và lỗ tai.
Trên mặt Phạm Trác liền nở ra một nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở, tràn đầy phấn chấn.
Trong khoảng thời gian ba người trò chuyện, A Tĩnh đã làm xong một bàn thức ăn đẹp mắt, từng món từng món được bưng lên, ở trong nhà ăn Phạm Cẩm tức sôi ruột, vừa nhìn thấy thức ăn ngon lập tức hết giận, vừa nói đệ đệ nhà mình và Quân Vô Tà động đũa, vừa dùng tốc độ cuồng phong quét sạch mấy món ăn vừa ngon vừa đẹp mắt ở trên bàn.
Tốc độ cực nhanh đó hoàn toàn không cho Quân Vô Tà và Phạm Trác có cơ hội ăn, đến lúc hai người cầm đũa lên, mấy cái đĩa chỉ còn sót lại một ít nước canh và rau.
“Ôi, để ta bảo A Tĩnh làm tiếp vài món.” Phạm Trác có chút lúng túng nhìn Quân Vô Tà, sức ăn của đại ca nhà mình tỷ lệ thuận với thể tích của hắn, một mình hắn tương đương với mười người như Phạm Trác.
Phạm Cẩm cơm nước no nê xong vỗ bụng một cái, thấy Phạm Trác và Quân Vô Tà còn chưa động đũa, lúc này mới ý thức được bản thân mình dường như đã ăn quá nhanh.
“Khụ, như thế này vậy, các người ăn trước, vừa lúc ta đang có việc nên đi ra ngoài trước, Tiểu Tà, ngươi ăn xong ở đây cùng Tiểu Trác, bình thường, ngoài ta và A Tĩnh, đệ ấy không tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa, ta sẽ đến đón ngươi muộn một chút.” Dứt lời, Phạm Cẩm vọt ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Hắc Miêu nằm trên vai Quân Vô Tà, nhìn Phạm Cẩm biến mất nhanh như chớp, chòm râu run lên.
Để chủ nhân nhà nó ngồi trò chuyện? Đầu óc Phạm Cẩm có phải bị úng nước rồi không?
Bản thân Quân Vô Tà đã như người mắc bệnh tự kỷ, làm sao cứu rỗi được một người chưa lăn lộn nhiều như Phạm Trác!