Bọn họ cũng biết, viện trưởng học viện Phong Hoa Phạm Khải vì tìm kiếm Mộ Thần mà hao tổn bao nhiêu tâm lực, bọn họ vậy mà lại muốn hại chết đệ tử của Mộ Thần!
Đây không phải là buộc Mộ Thần trở mặt thành thù với bọn chúng sao!
Lộ Uy Kiệt đã sợ đến mức mặt không còn chút máu, biết được Long Kỳ lại là Thụy Lân quân, hắn đặt mông ngồi sập xuống đất, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
“Nam Cung đạo sư! Chuyện này không phải ta khơi mào, là Ninh Hinh! Là Ninh Hinh nói muốn để linh thú cấp lãnh chúa giết bọn họ! Ta chỉ là bị ma quỷ ám ảnh, bị lời của nàng ta mê hoặc mới có thể làm như vậy!” Lộ Uy Kiệt liều mạng hét to.
Chuyện này ầm ĩ lớn quá, cho dù hắn có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không chống đỡ được!
Nghe thấy tên Ninh Hinh, sắc mặt Nam Cung Húc lại trắng nhợt.
“Đều là nàng ta, nàng ta biết thực lực Long thiếu cao siêu hơn bọn hắn, muốn dùng bản đồ trong tay đổi lấy linh thạch cao đẳng mà Long thiếu đưa cho bọn họ, lại có ý định mượn hơi, nhưng Long thiếu tướng không muốn dây dưa với nàng ta, nàng ta liền thẹn quá hóa giận, ý đồ hại chết Long thiếu tướng bọn họ, những việc này đều tại Ninh Hinh làm! Đều là nàng ta!” Lộ Uy Kiệt đã sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, một tia ý thức đem tất cả mọi chuyện đều đẩy tới trên người Ninh Hinh.
Nàng ta bất nhân trước thì không thể trách hắn bất nghĩa!
Nam Cung Húc bị chân tướng làm cho hoảng sợ, toàn thân chấn động, muốn mở miệng vì Ninh Hinh mà phản bác vài câu, lại đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu, bọn họ quả thực nhận được đạn tín hiệu của Ninh Hinh, vị trí cách nơi đây cũng không xa, Ninh Hinh và Doãn Ngôn đột nhiên tuyên bố rút khỏi ngày săn linh, cơ bản cũng làm người ta cảm thấy nghi ngờ, Nam Cung Húc còn vì hai người họ hối tiếc hồi lâu.
Bây giờ nghe được lời nói của Lộ Uy Kiệt, ông dường như hiểu được vì sao hai người bọn họ đang yên đang lành lại rời khỏi.
“Ông nghe rõ rồi chứ?” Long Kỳ mở miệng cười lạnh: “Dung túng đệ tử mưu tài hại mệnh, đạo sư lại vẽ đường cho hươu chạy, một lần nữa đả thương binh sĩ Thụy Lân quân của ta, món nợ này Thụy Lân quân nhất định sẽ đòi học viện Phong Hoa một lời giải thích.”
Vinh Hằng cũng nói: “Việc này trở về sẽ bẩm báo gia sư, gia sư sẽ đòi lại công đạo cho bọn ta!”
Nam Cung Húc cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, một Thụy Lân quân, lại thêm một Mộ Thần… Lúc này thật là gây chuyện lớn rồi! Cho dù Thụy Lân quân không có khả năng dụng binh với học viện Phong Hoa, thế nhưng một khi chuyện này từ trong miệng Thụy Lân quân và Mộ Thần truyền ra, không bao lâu sau trong thiên hạ đều sẽ biết học viện Phong Hoa đều là hạng người cướp gà trộm chó, uy danh của học viện Phong Hoa sẽ không còn sót lại chút gì trong tích tắc!
“Mong hai vị bớt giận! Việc này do học viện Phong Hoa ta quản giáo không nghiêm! Cũng xin hai vị nể mặt học viện Phong Hoa, thư thả chút thời gian, việc này học viện Phong Hoa nhất định sẽ cho hai vị một sự công bằng! Học viện Phong Hoa tuyệt đối sẽ không dung túng đệ tử!”
Để bảo vệ uy danh của học viện Phong Hoa, Nam Cung Húc liền miệng thề thốt, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này ồn ào hơn, nếu như việc này không xử lý tốt, e rằng uy danh trăm năm của học viện Phong Hoa sẽ bị hủy hoại triệt để!
“Vậy được, chúng ta sẽ chờ học viện Phong Hoa cho chúng ta một lời giải thích, nếu như xử lý không tốt, chúng ta sẽ dùng phương pháp của mình để đòi lại công bằng, hy vọng học viện Phong Hoa không làm chúng ta thất vọng.”
Long Kỳ lạnh giọng mở miệng.
“Phải, phải.” Nam Cung Húc liên tục lau đi mồ hôi lạnh, chuyện này quá lớn, tự thân ông đã không còn cách nào xử lý, chỉ có thể đợi sau khi trở lại học viện Phong Hoa, do viện trưởng Phạm Khải định đoạt.