“Húc gia gia mau bảo bọn họ dừng tay! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Phạm Cẩm suýt khóc trước mặt Nam Cung Húc.
Chuyện gì thế này!
“Dừng tay!” Nam Cung Húc bỗng nhiên mở miệng, các đạo sư của học viện Phong Hoa lập tức dừng tay, thu trở lại.
Vinh Hằng cùng các đệ tử khác của Nhiếp Vân phong liền lập tức xông lên, nhanh chóng trị thương cho các binh sĩ.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Phạm Cẩm, lai lịch của mấy người bên cạnh ngươi là thế nào? Tại sao lại bắt giữ người của học viện Phong Hoa! Thấy người của học viện Phong Hoa dễ bắt nạt sao? Hôm nay nếu không nói rõ ràng cho ta thì cho dù có ngươi ở đây ta cũng không cho qua đâu.” Nam Cung Húc nhăn mày, ông luôn phụ trách vấn đề an toàn của ngày săn linh, nhưng hôm nay, đệ tử của học viện Phong Hoa lại bị các thế lực khác bắt giữ ngay trong ngày săn linh, đây rõ ràng là xúc phạm đến uy danh của học viện Phong Hoa.
Phạm Cẩm nói: “Không phải như vậy, Húc gia gia, người hiểu lầm rồi…”
“Hiểu lầm? Sự thực bày ra trước mắt, ta không bị mù?” Nam Cung Húc hừ lạnh.
Gương mặt cương nghị của Long Kỳ kìm nén tức giận, hắn nhìn Quân Vô Tà một cái, thấy Quân Vô Tà hơi gật đầu liền không cần kìm nén sự tức giận trong lòng nữa.
“Ta thấy ông đúng là mù thật rồi, ông chỉ thấy đệ tử của học viện Phong Hoa các ông bị trói ở đây, nhưng ông có biết tại sao bọn chúng bị trói ở đây không?” Long Kỳ cười nói, ấn tượng với học viện Phong Hoa bị hạ thấp đến vô cùng.
“Tại sao?” Nam Cung Húc hỏi.
“Ông bảo bọn chúng tự nói!” Long Kỳ đáp.
Nam Cung Húc quay đầu nhìn đám đệ tử, Lộ Uy Kiệt toàn thân run rẩy ngay từ đầu đã bị chặn họng, bị Nam Cung Húc nhìn khiến toàn thân hắn tê dại, ai cũng biết mặc dù Nam Cung Húc bảo vệ học viện Phong Hoa nhưng tính cách ông lại rất cương trực thẳng thắn, nói một là một, nói hai là hai, công chính nghiêm minh, nếu có đệ tử phạm lỗi thì cho dù là Phạm Cẩm hay Ninh Hinh cũng phải chịu phạt.
“Lộ Uy Kiệt, ngươi nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Húc nói: “Ngươi cứ việc nói là được, nếu có ai bắt nạt đệ tử của học viện Phong Hoa thì cho dù dùng cái mạng già này ta cũng đòi lại công bằng cho các ngươi.”
Tưởng rằng Lộ Uy Kiệt sợ Long Kỳ nên mới không dám nói, Nam Cung Húc còn động viên hắn.
Nghe xong lời của Nam Cung Húc, Lộ Uy Kiệt càng run hơn.
“Không… không phải như vậy… Nam Cung đạo sư… thực ra… thực ra là chúng ta… chúng ta có mưu đồ… xấu với Long thiếu tướng bọn họ, mới bị bọn họ… bắt được…” Giọng Lộ Uy Kiệt run rẩy, sợ sệt nói.
Lúc này, toàn thân Nam Cung Húc cứng đờ, dáng vẻ kiêu căng cao ngạo lúc đầu chớp mắt tan biến.
“Ngươi… ngươi nói gì?”
“Mưu đồ xấu? Nói nghe hay lắm!” Vinh Hằng đang trị thương cho binh sĩ Thụy Lân quân mà không nhịn được, quay đầu khinh bỉ một cái rồi nói: “Ngươi có thể nói với các đạo sư của ngươi, các ngươi cố ý dẫn dụ linh thú cấp lãnh chúa đến, muốn dồn chúng ta vào chỗ chết! Nếu chúng ta không may mắn thoát được, thì bây giờ đều biến thành dã quỷ trong rừng này rồi! Không chỗ kêu oan!”
“Cái gì!” Nam Cung Húc toàn thân chấn động, lời của Vinh Hằng giống như từng cục đá đang nện vào tim ông. Ông quay ngoắt đầu lại nhìn Lộ Uy Kiệt, Lộ Uy Kiệt chột dạ cúi đầu, sắc mặt sợ hãi hoảng loạn.