Lần đó tại học viện Phong Hoa là bất đắc dĩ, nếu không nàng sẽ không lấy số thuốc thay đổi tĩnh mạch đó ra.
“Ồ vậy thì chắc cũng không dưới bảy bình chứ, mỗi bình mười vạn lượng vẫn có chứ.” Kiều Sở gãi đầu gãi tai.
Quân Vô Tà lườm hắn một cái: “Ai bảo ngươi là ta sẽ bán theo bình?”
“Hả?” Kiều Sở tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Hoa Dao bất đắc dĩ lắc đầu thở dài không nhịn được nhìn vẻ ngốc nghếch của Kiều Sở.
“Tiểu Tà Tử đưa cho ta bảy bình đan dược, mỗi bình có năm viên và ta đã thỏa thuận với Hà Thường Nhạc mỗi bình mang ra đấu giá riêng, đơn vị tính là viên.”
Kiều Sở gật đầu một cách mơ hồ, nghĩ một hồi lâu mới bật ra một câu nói.
“Có thể kiếm được rất nhiều ngân lượng không?”
“…” Hoa Dao nét mặt khinh khỉnh liếc nhìn Kiều Sở, quyết định không nói chuyện dài dòng với tên ngốc đầu óc có vấn đề này nữa.
Kiều Sở tự thấy không ai công nhận mình, xoa xoa chóp mũi, lặng lẽ ngồi xuống rót trà uống.
Người đến tham dự buổi đấu giá Thiền Lâm càng ngày càng đông, đến lúc cuối cùng đông không thể đóng nổi cửa rồi vẫn có người muốn chen vào phía trong.
Quân Vô Tà ngồi tại phòng thượng đẳng trên lầu hai nhìn xuống đám đông hỗn loạn chưa từng có đó, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Nàng không thể ngờ đan dược lại được mọi người săn lùng đến vậy, lần đó trước cổng học viện Phong Hoa tuy là hiệu quả cũng hết sức bất ngờ, nhưng là vì khi đó nàng đưa ra loại đan dược tuyệt thế chưa từng có trong thiên hạ, chứ lần này nàng chỉ đưa cho Hoa Dao mang đến loại đan dược chẳng có gì là thần kì, tuy rằng phản ứng cũng khá tốt, nhưng không thể so bì với lần trước được.
Hà Thường Nhạc chỉ tuyên truyền ra ngoài rằng Thiền Lâm hội có đan dược đấu giá, chứ đến công dụng của nó là gì cũng không tiết lộ ra, vậy mà đã thu được hiệu ứng mạnh mẽ như vậy.
Quân Vô Tà không thể không cân nhắc để tâm tới việc luyện đan dược nữa rồi.
Đối với việc này, nàng bắt đầu luyện đơn chỉ là để cung ứng cho Lân Vương phủ cùng với Thụy Lân quân mà thôi, ngoài ra nàng không có nhiều thời gian luyện đan dược.
Nhưng hôm nay nàng không còn cách nào trở về Lân Vương phủ, xuất thân của nàng đã trở thành một vấn đề rất lớn.
Nàng không hề kì vọng gì đám Kiều Sở đã nghèo khó suốt nửa cuộc đời kia có lúc lại phát tài.
Nếu như đan dược được chào đón đến vậy điều này có ý nghĩa là nàng có thể thuận theo nó để kiếm tiền kinh phí rồi không?
Quân Vô Tà quyết định quan sát một thời gian xong rồi tính tiếp.
Khó khăn lắm mới chờ được đến lúc khai mạc buổi đấu giá, cả hội trường đã ngồi chật không còn chỗ nào trống, thậm chí có người phải đứng giữa lối đi hoặc đứng sát vách tường.
Điều này khiến cho Hà Thường Nhạc đứng sau cánh gà vui đến nỗi cười không ngậm được miệng.
Buổi đấu giá Thiền Lâm trước nay tuy rằng không khí vẫn náo nhiệt, nhưng trước nay chưa bao giờ đấu giá đan dược, dù sao quanh đây cũng không có tông môn luyện đan dược nào, lần này đều nhờ cả vào trấn nhỏ sầm uất lên vì có học viện Phong Hoa, hầu hết là đến vì đám đệ tử của học viện Phong Hoa đó.
Hôm nay, trong hội trường này có rất nhiều thiếu niên mặc y phục của học viện Phong Hoa, họ đến đây từ rất sớm, lại còn đi theo từng nhóm, chỉ cần nhìn nét mặt phấn chấn của họ là có thể thấy được họ kì vọng như thế nào vào cuộc đấu giá lần này.
Hà Thường Nhạc cảm thấy rất phấn khích, đến ông ta cũng không thể tượng tượng được đan dược lại có thể thu hút được nhiều khách đến tham gia buổi đấu giá đến vậy.
Đây là buổi đấu giá có số người tham dự đông nhất từ trước đến nay của Thiền Lâm hội.
“Ông chủ, có thể bắt đầu được chưa?”Người đàn ông phụ trách đấu giá hỏi ý kiến Hà Thường Nhạc lần cuối cùng, vừa nói vừa chỉnh lại y phục của mình, để đám bảo tất cả đã sẵn sàng.