Hắn tìm Lý Tử Mộ tới phân viện Phục Linh hoàn toàn là vì muốn làm tròn lời nói trước đó của mình, Quân Vô Tà phải núp trong bóng tối để được bảo toàn, hắn không thể không ở ngoài sáng bố trí đệ tử vào phân viện Phục Linh, vừa hay vào ngày nhập học lại gặp được Lý Tử Mộ liền nhân tiện xách đến phân viện Phục Linh cho đủ quân số.
Nhưng chuyện của Quân Vô Tà, Cố Ly Sinh cũng đã giải thích qua với viện trưởng và Lý Tử Mộ, nói chính mình làm sai, không có liên quan gì đến Quân Vô Tà.
Hắn giải thích lần này chính là sợ Quân Vô Tà sau khi rời khỏi phân viện Phục Linh bị làm khó dễ, tuy hắn biết những lời nói của mình có ảnh hưởng rất nhỏ nhưng không ngờ rằng ngay cả lời nói của hắn mà Lý Tử Mộ cũng xem như gió thoảng bên tai, rõ ràng đã nói ra chân tướng sự thật nhưng truyền đi lại là một lời nói khác.
Bị một tên hàng giả phân tán lời đồn khắp nơi, làm tổn hại đến đệ tử mà mình tâm đắc nhất, trong lòng Cố Ly Sinh muốn cào xé tên Lý Tử Mộ.
Cố Ly Sinh nhìn Phạm Cẩm, hắn biết hiện tại trong tình huống này, cho dù hắn có lại ra mặt giải thích thì cũng là vô ích, những lời đồn đại vô căn cứ kia đã được truyền khắp học viện Phong Hoa rồi.
Bây giờ xem ra, những ngày tháng sau này của Quân Vô Tà ở học viện Phong Hoa sẽ cực kỳ gian nan.
“Phạm Cẩm, ta luôn luôn tín nhiệm ngươi, cũng biết ngươi là một người có nghĩa khí, ta muốn nhờ ngươi chăm sóc tốt cho Quân Tà, thực ra...”
Cố Ly Sinh kể đầu đuôi chân tướng cho Phạm Cẩm, không phải vì bất cứ thứ gì khác, thứ nhất là hắn tin tưởng nhân cách của Phạm Cẩm, Phạm Cẩm có thể vì Quân Vô Tà chạy tới đây tranh luận với hắn, cái này đủ để nhìn thấy Phạm Cẩm đã xem Quân Vô Tà như là huynh đệ của mình, thứ hai, Quân Vô Tà ở học viện Phong Hoa đã chịu những lời đồn đại như vậy, cho dù sau này vào phân viện Thú Linh, chỉ sợ cũng không được thoải mái mà sống qua ngày, nếu như không có Phạm Cẩm bảo vệ, Cố Ly Sinh thật sự không biết Quân Vô Tà phải làm sao.
Cho nên Cố Ly Sinh nói tất cả những chuyện này với Phạm Cẩm.
Lúc mới bắt đầu Phạm Cẩm rất bình tĩnh nhưng đến sau cùng thì khiếp sợ, hắn trừng hai mắt khó tin nhìn Cố Ly Sinh: “Thúc… thúc nói... Tiểu Tà hắn... có khả năng cải tiến… thuật phục linh.”
Trời ạ! Rốt cuộc là hắn nghe được cái gì vậy?
Thuật phục linh quý giá cỡ nào, Phạm Cẩm đương nhiên là biết, nhưng...
Cố Ly Sinh lại nói, Quân Vô Tà chỉ trong thời gian một nén nhang liền giải được toàn bộ thuật phục linh, quả thực là làm cho người ta khó có thể tin nổi.
“Đúng vậy, chuyện này nói ra khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng lại là sự thật. Sự việc quan trọng, trước khi Quân Tà thành công, chỉ sợ cậu ta phải tiếp tục chịu đựng những lời nói bôi nhọ này, ta hy vọng sau này ngươi có thể chiếu cố đến cậu ta nhiều hơn, để cậu ta trải qua khoảng thời gian ở học viện khá hơn một chút!” Cố Ly Sinh thở dài.
“Cố thúc thúc, thúc cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không để cho bất cứ ai ức hiếp Tiểu Tà.” Phạm Cẩm lập tức vỗ ngực cam đoan, cái khác thì hắn có thể không dám nói nhưng việc bảo vệ Quân Vô Tà thì hắn có thể làm được.
“Có câu nói này của ngươi, ta cũng yên tâm.” Cố Ly Sinh cười cười, may mà có Phạm Cẩm, hắn mới có thể biết cảnh ngộ bây giờ của Quân Vô Tà ở học viện Phong Hoa.
Điều khiến Cố Ly Sinh không nghĩ đến là tên Lý Tiểu Mộ mà mình tiện tay xách về lại chính là người khởi xướng ra những chuyện này.
Hiểu được nguyên do của sự việc, Phạm Cẩm liền không cảm thấy phiền não nữa, sau khi biết Cố Ly Sinh cố tình để cho Quân Vô Tà vào phân viện Thú Linh, hắn càng tỏ ra rằng mình nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Quân Vô Tà, hai người nói xong, Phạm Cẩm liền rời khỏi phân viện Phục Linh.
Cố Ly Sinh lại rơi vào trầm tư, song cái tên đang còn đắc ý - Lý Tiểu Mộ vẫn chưa biết rằng mình đã trêu chọc người không thể trêu chọc nhất trong phân viện Phục Linh, điều chờ đợi hắn sau này không phải là lên như diều gặp gió mà là thất bại thảm hại.