Nhưng còn chưa đợi ông ta đạp ra khỏi cửa lớn của đại điện, một thân hình đen to lớn trực tiếp xô ông ra!
Một con hắc thú to lớn dùng thân hình che chắn cửa vào của đại điện. Đầu nó hơi cúi xuống, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lộ ra răng nanh sắc bén! Trưởng lão bị xô suýt chút nữa chết ngất, hắc thú vừa gặp đã chắn ở cửa, dọa đến mức chân cũng mềm nhũn.
Máu tươi văng khắp nơi trong đại điện, đệ tử Thanh Vân phong ngã xuống từng người một. Dưới vòng vây của hai con giới linh hình thể to lớn, trên y phục của ba người Quân Vô Tà đứng ở chính giữa lại không hề dính một chút vết máu nào.
Quân Vô Tà đứng ở chính giữa nhất, ngẩng đầu nhìn Tần Nhạc sắc mặt trắng bệch, nàng nhìn xung quanh, duỗi thẳng ngón tay cái nhẹ nhàng quẹt trên cổ của mình.
Tần Nhạc kinh ngạc trong lòng, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân xông thẳng đến đỉnh đầu.
Ông ta căn bản không biết mình chọc phải đám sát thần này ở chỗ nào, rõ ràng ba người đều trẻ tuổi như nhau nhưng giới linh của ba người đã lớn mạnh đến mức này!
Mặc dù Tần Nhạc có linh lực cực cao cũng không có can đảm tiến lên đánh một trận.
Chỉ là dùng mắt nhìn ông ta cũng hiểu rõ, cho dù bản thân dốc hết sức lực cũng không phải đối thủ của ba con giới linh đó!
Cả đời này của Tần Nhạc lần đầu cảm thấy sợ hãi, ông ta dường như cảm thấy bóng dáng chết chóc bao phủ ở đỉnh đầu mình.
Trong đại điện, tất cả đệ tử đều bị tàn sát hầu như không còn mộ tai. Máu tươi cũng nhuộm đất đá của đại điện thành màu đỏ thẫm. Đệ tử Thanh Vân phong chết đi nằm tứ tung trên đất, duy nhất một khoảng đất sạch sẽ trong điện ở dưới chân ba người Quân Vô Tà.
Trận này gần như là trận chiến đại nạn, không lưu lại chút vết tích nào cho ba người họ.
Bây giờ Tần Nhạc và các vị trưởng lão đã bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra. Họ luôn sống trong nhung lụa được người đời kính ngưỡng, nằm mơ cũng không ngờ có một ngày mình lại bị ba thiếu niên dọa đến tè ra quần.
Cao ngạo gì đó, tôn nghiêm gì đó đều đã bị thực lực tuyệt đối nghiền nát thành bột vụn. Họ cũng không cách nào chống đỡ được sự cao ngạo và đắc ý của mình nữa, chỉ có thể run lẩy bẩy cuộn tròn ở một góc, hận không thể khiến ba thiếu niên bò ra từ trong ngục biến mất ở trước mắt.
"Bây giờ còn ai muốn trốn nữa?" Quân Vô Tà cười tít mắt nhìn chư vị trưởng lão và Tần Nhạc đều chen chúc trên vị trí cao.
Trong đại điện chỉ có một trưởng lão ngồi bình tĩnh tại chỗ từ đầu đến cuối. Trong nháy mắt, ánh mắt hắn và Quân Vô Tà chạm nhau, hắn đứng dậy đi đến bên Quân Vô Tà.
"Mộ Thần muốn làm gì?" Thái Trác run cầm cập đôi chân, nhìn Mộ Thần đột nhiên đi về hướng Quân Vô Tà.
Tần Nhạc nheo mắt lại, nhìn chòng chọc vào lưng Mộ Thần.
"Ngươi còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta, hợp tác với ngươi là sự vinh hạnh của ta." Một Thần đạp máu tươi trên đất đi đến trước mặt Quân Vô Tà, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười lần đầu tiên phát ra trong lòng từ hơn mười năm nay.
"Còn chưa kết thúc." Ý cười của Quân Vô Tà lộ ra.
Tần Nhạc khó tin trừng mắt nhìn Mộ Thần, thực sự không dám tin mình những gì nghe thấy. Trái tim ông ta đập điên cuồng, dường như giây tiếp theo sẽ nhảy ra từ cuống họng vậy!
"Mộ Thần! Ngươi lại cấu kết với chúng! Bức hại Khuynh Vân Tông! Ngươi thân là trưởng lão của Khuynh Vân Tông, sao ngươi dám?" Tần Nhạc từng nghĩ đến bất kỳ ai cũng sẽ phản bội Khuynh Vân Tông, nhưng lại không nghĩ đến Mộ Thần.
Phụ thân của Mộ Thần là tông chủ nhiệm kỳ trước của Khuynh Vân Tông, từ nhỏ Mộ Thần đã lớn lên ở Khuynh Vân Tông, bất kỳ ai cũng không thể so sánh được với sự nhiệt tâm của hắn dành cho Khuynh Vân Tông.