Hai người này như vậy một hồi lâu, Quân Vô Tà giống như đang ngủ rồi.
Cho dù là hắn không có huynh đệ tỷ muội gì, nhưng hắn cảm thấy cái cách mà hai huynh muội này ở chung như vậy, chẳng phải là “cổ quái” lắm sao?
Có nhà ai mà ca ca lại cầm tay muội muội rà qua rà lại, lại còn biểu thị tình cảm cưng chiều rõ làng như vậy?
“Không giống... thật sự không giống.” Kiều Sở lẩm bẩm.
Phi Yên liếc nhìn Kiều Sở một cái, đưa cái chân thỏ vừa mới nướng xong tới trước mặt Kiều Sở, chặn ánh mắt theo dõi của hắn.
“Làm gì vậy?” Kiều Sở chợt phục hồi tinh thần lại, nhìn cái chân thỏ đang bốc mùi thơm nóng hổi trước mắt, quay đầu nhìn Phi Yên nói.
Phi Yên tặng cho Kiều Sở một cái nhìn sắc lẻm.
“Còn nhìn nữa tròng mắt sẽ rớt ra ngoài đó.”
Kiểu Sở mặt đỏ ửng hồng, lúng túng ho khan hai tiếng.
Phi Yên nhìn khuôn mặt đỏ của Kiều Sở, cười giễu cợt: “Ái chà, sao huynh lại nhìn chằm chằm người ta thế, có phải là huynh có ý nghĩ khác đối với Tiểu Tà Tử rồi không? Bây giờ đang thấy ghen phải không?”
Kiều Sở mở to hai mắt lén nhìn Phi Yên, sắc mặt đang từ đỏ chuyển thành trắng bệch, liên tục lắc đầu.
“Ngươi ăn nói lung tung, ngươi không biết là ta từ nhỏ đã biết Tiểu Tà Tử, làm sao có ý nghĩ gì khác! Ta nội tâm trong sáng, ngươi đừng dùng những ý nghĩ xấu xa của ngươi đổ cho ta!”
Không nói việc hắn đối với Quân Vô Tà có thực sự trong sáng kiểu “Tình hữu nghị cách mạng” hay không, kể cả có gì khác hắn có phải là không tiếc cái mạng mình hay không? Không tính đến chuyện Quân Vô Tà hung dữ như thế nào, chỉ cần nàng ấy đột nhiên ra tay, chỉ với một ngón tay cũng có thể nghiền nát hắn.
Hắn quả là không muốn sống nữa thì mới mất trí đến mức cả gan đi trêu chọc đôi huynh muội này!
“Huynh đã nói huynh không có ý nghĩ gì khác, vậy thì cái chân thỏ này huynh đưa qua cho bọn đi.” Phi Yên cười nhạt, rõ ràng vừa rồi là gạt Kiều Sở.
Kiều Sở trừng mắt nhìn Phi Yên, Phi Yên lại nói: “Nếu huynh không đưa qua là do huynh chột dạ thôi.”
Kiều Sở hận không thể đánh chết cái tên giả gái khốn kiếp này.
“Đưa thì đưa, chẳng lẽ ta lại sợ hay sao!” Kiều Sở cầm cái chân thỏ nướng hung hăng đứng dậy, đi về chỗ bọn Quân Vô Tà.
Phi Yên và Dung Nhã nhìn nhau, lộ ra nụ cười gian xảo.
Nhưng Hoa Dao ở bên cạnh thì lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Kiều Sở đi tới nửa đường, do dự trong chốc lát, đi tới trước mặt Quân Vô Tà và Quân Vô Dược.
Quân Vô Dược ngẩng đầu, cười chúm chím nhìn Kiều Sở.
Rõ ràng là ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng không biết tại sao lại làm cho Kiều Sở sợ run hết cả người.
“Ờm... Cái này, là để các ngươi ăn... cả buổi tối chưa ăn gì.” Kiều Sở căng thẳng nhìn Quân Vô Dược, trong thâm tâm như muốn khóc rồi.
Quân Vô Dược mỉm cười: “Cảm tạ!”
Kiều Sở sửng sốt một chút, nụ cười Quân Vô Dược không hề chứa một tia hận thù nào, ngay cả hắn cũng thấy người đàn ông này rất đẹp trai, sự sợ hãi trong lòng trước đó bị nụ cười này làm tiêu tan thành mây khói.
Ca ca của Quân Vô Tà, nói không chừng cũng có thể không kinh khủng như hắn tưởng tượng.
Kiều Sở nghĩ như vậy.
“Không cần cảm tạ...” Kiều Sở người không hề có sức đề kháng với mỹ nhân, cười nhẹ quay đầu đi.
Hoàn toàn không còn sự sợ hãi trước Quân Vô Dược.
Quân Vô Dược cầm chân thỏ vừa nướng xong, đưa tới miệng Quân Vô Tà.