Ninh Hinh quả thực giận phát điên, nếu không tận mắt thấy Quân Vô Tà có tiếp xúc với mấy tên tử linh, người có địa vị cao như nàng ta lại đầu hàng nhân nhượng trước một Quân Vô Tà vô danh tiểu tốt như vậy, đáng giận hơn là, Quân Vô Tà không những không mang ơn, cho thể diện lại không cần, nhận thức ăn hai lần, đánh nàng ta không nể mặt, thật đúng là khiến cho người quen cao ngạo như Ninh Hinh tức đến mức toàn thân run lên.
Doãn Ngôn giật mình trong lòng, vội vàng tiến lên trấn an: “Ninh sư tỷ cần gì phải tính toán với cái thứ không biết nặng nhẹ đó làm gì, ta thấy Quân Tà đó tính tình rất cổ quái, nói chuyện kỳ lạ, khiến cho người ta rất không thoải mái, nếu hắn đã cho thể diện mà không cần như vậy thì Ninh sư tỷ đừng tìm hắn nữa.”
Nói thật, Doãn Ngôn sợ Quân Vô Tà, mỗi khi hồi tưởng lại hình ảnh trong rừng rậm Linh Vũ, luôn là sợ run lên.
Nếu không phải Ninh Hinh yêu cầu, đánh chết hắn hắn cũng không muốn có bất kỳ dính líu nào với Quân Vô Tà.
Như hôm nay Quân Vô Tà một lần nữa khiến Ninh Hinh xấu mặt, Doãn Ngôn liền nhân cơ hội này chặt đứt ý niệm trong đầu Ninh Hinh, tốt nhất cách xa tiểu thiếu niên lãnh khốc kia một chút.
Ninh Hinh cắn răng.
“Ngươi tưởng ta thích sao? Còn không phải là vì cha ta! Mặc kệ Quân Tà không quản, hắn chỉ biết giúp đỡ cho mình Phạm Cẩm, khoảng thời gian này trong học viện nói xấu ta còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Tiếp tục ở nơi này, không cần Phạm Cẩm ra tay, mọi người sẽ khinh miệt ta, mọi người sẽ dần dần quên tất cả của hắn, hắn lại sẽ trở thành Phạm sư huynh được mọi người kính ngưỡng! Tất cả những việc chúng ta làm trước đây, sẽ đều uổng phí!”
Trong lòng nàng ta tuy là vô cùng hận Quân Vô Tà, hận tới tận xương tủy nhưng cũng không thể không ẩn nhẫn lại.
Nếu không phải dè dặt mấy tên tử linh kia, nàng ta căn bản sẽ không để ý đến mặt hàng như Quân Vô Tà.
Doãn Ngôn nuốt nước miếng một cái, nhắc đến Phạm Cẩm, hận ý của hắn vì sợ hãi mà bị áp chế xuống, hiện tại lại một lần nữa bùng lên.
Ninh Hinh thở sâu một hơi: “Nếu rượu mời không uống, vậy cũng chỉ có thể uống rượu phạt rồi. Quân Tà không biết điều như vậy, ta đây liền cho hắn biết, giao hảo với Ninh Hinh ta có lợi ích lớn như thế nào đối với hắn! Đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ hiểu được đi cùng ai mới là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lôi kéo Quân Vô Tà là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, Ninh Hinh có hận hơn nữa cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn lại, đến khi nàng ta thông qua Quân Vô Tà tiếp xúc được với những tử linh kia, nàng ta không tin, bằng thân phận và thủ đoạn của nàng ta lại không lôi kéo được những cường giả kia.
Ngay cả người tính cách không đáng yêu như Quân Vô Tà còn có thể được nhóm cường giả kia tương trợ, nàng ta đương nhiên có thể!
“Ninh sư tỷ định làm gì?” Doãn Ngôn thận trọng hỏi.
Ninh Hinh cười lạnh một tiếng: “Trong khoảng thời gian này, bởi vì đám người Lộ Uy Kiệt, trong học viện lại nổi lên phong ba, chuyện của Quân Tà ngược lại bị mọi người quên mất, con người ấy mà, luôn là hay quên như thế, khi có người nhắc lại với những đệ tử khác từng việc đã qua của Quân Tà, nếu như ta nhớ không lầm, Lý Tử Mộ lần này chết trong rừng rậm Linh Vũ, mấy học viên cũ đi theo hắn nói, trước khi chết Lý Tử Mộ nghiêng đầu về phía Phạm Cẩm. Ngươi nói xem, ngay cả Quân Tà và những người của phân bộ Phạm Cẩm đều có thể bảo vệ chu toàn như vậy, tại sao lại để cho Lý Tử Mộ chết? Chỉ sợ Quân Tà ghi hận trong lòng, mới có thể tạo thành bi kịch như vậy? Ha ha ha…”
Ninh Hinh nói nói liền che miệng cười to, trong đôi mắt híp lại lóe ra tia ác độc.
“Đợi hắn nhận hết nhục mạ cũng là thời điểm ta ra tay cứu hắn, cứu hắn từ trong biển lửa, làm sao hắn có thể không cảm ơn ta?”
Quân Tà, ngươi đã không biết nặng nhẹ, cũng đừng trách ta độc ác!