Cũng may Quân Vô Tà tham gia ngày săn linh nhưng là do đích thân Phật Cẩm dẫn theo, Phạm Trác cũng vì vô cùng tin tưởng vào thân thủ của đại ca mình nên lúc này mới yên tâm nhẹ nhõm hơn một chút.
Còn A Tĩnh ngay lúc nửa đêm lại bị Phạm Trác đuổi khỏi tiểu viện Trúc Lâm, hắn ở tiểu viện khóc sướt mướt không ngớt khiến Phạm Cẩm vô cùng phiền lòng, một chưởng trực tiếp đánh hắn bất tỉnh rồi vứt xuống thư phòng của viện trưởng, để Phạm Khải đem đi xử lý.
Thời gian của một chuyến săn linh không quá dài, chuyến đi lần này vẫn là bảy ngày, vì Phạm Trác đã chuẩn bị xong đồ đạc điều dưỡng thân thể nên trong lúc sắp sửa rời đi, Quân Vô Tà quyết định để Hắc Miêu ở lại tiểu viện Trúc Lâm.
Huynh đệ Phạm gia vừa nghe xong liền không đồng ý.
Theo như họ thấy, Hắc Miêu là giới linh của Quân Vô Tà, tuy năng lực kém hơn một chút nhưng mang theo bên người dù sao vẫn có thể an tâm hơn phần nào.
Quân Vô Tà vốn định để Hắc Miêu ở lại, sau đó tìm người đưa thuốc cho Phạm Trác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như nàng không ở đây, bản thân Phạm Trác cũng khó mà ngụy trang được dáng vẻ của người bệnh, lúc này mới thôi.
Vài ngày trước khi bắt đầu ngày săn linh, Quân Vô Tà liền khóa cửa nhốt mình trong phòng, thấy Thương Ngự Tuyết Liên ngày càng có chuyển biến tốt, những ngày cuối cùng này nàng cần gia tăng lực độ điều trị cho Thương Ngự Tuyết Liên mới có thể làm nó kịp hồi phục trước ngày săn linh.
Linh thuật của Thương Ngự Tuyết Liên sau khi được điều trị đã bình phục trở lại từng chút một, dần dần trở lại quá khứ tươi đẹp của nó.
“Người muốn tham gia ngày săn linh đến vậy, rốt cuộc là vì cái gì?” Tiểu Hắc Miêu ghé vào trên bàn, dùng đuôi đùa giỡn cánh hoa Thương Ngự Tuyết Liên.
Nó không tin chủ nhân của mình lại có thể dễ dàng bị lung lay bởi mấy lời khích tướng của đám người kia.
Quân Vô Tà đưa tay ôm trọn phía trên Thương Ngự Tuyết Liên, từng tia tinh lực từ lòng bàn tay của nàng rơi xuống, phủ lên cả đóa hoa sen bên trên.
“Ta đã dừng lại ở tranh linh rất lâu rồi.” Quân Vô Tà thản nhiên mở miệng.
Hai mắt Hắc Miêu đột nhiên sáng ngời.
“Ha! Thế người đã tìm ra cái đồ xui xẻo kia là ai chưa?”.
Quân Vô Tà muốn đột phá linh lực, bắt buộc phải thôn tính (*) giới linh của người khác, hơn nữa nàng đã ở đỉnh cao của tranh linh từ rất lâu rồi, vậy mà mãi vẫn chưa tìm được giới linh thích hợp để thôn tính, một câu nàng vừa nói ra này, Hắc Miêu sao có thể không hiểu được tâm tư của nàng.
“Vẫn chưa.” Quân Vô Tà nói.
Hắc Miêu chớp chớp mắt, dựa vào hiểu biết của nó đối với Quân Vô Tà, suy đoán nói: “Người thử nghĩ kỹ xem, rốt cuộc là kẻ nào có thể tự động dâng tới cửa để bị người nuốt chứ?”
Quân Vô Tà khẽ gật đầu: “Có người muốn ta tham gia ngày săn linh lần này, đối với ta hành động ấy rất cần thiết, nên cho dù là ai đi chăng nữa ta đều phải cảm ơn hắn.”
Tự nhiên dâng giới linh cho nàng đột phá, thật là “người tốt” mà.
“Còn nữa, đám Hoa Dao cũng sẽ tham gia, đã đến lúc gặp lại bọn họ rồi.” Lúc trước, khi còn ở Vân Sơn, Hắc Xà và gấu Âm Dương đều bị thương hết sức nghiêm trọng, hiện tại nếu như Quân Vô Tà đã biết thuật phục linh, đương nhiên sẽ không thể quên được bọn họ.
“Tên ngốc này mấy ngày tới có thể bình phục chứ?” Hắc Miêu nhìn Thương Ngự Tuyết Liên, nói.
“Có thể.” Quân Vô Tà khẽ rủ mắt xuống, trong đáy mắt tràn đầy sự kiên định.
Thời gian từng ngày trôi qua, ngày săn linh của học viện Phong Hoa rốt cuộc cũng đến.
Sáng sớm hôm đó, các đệ tử của học viện Phong Hoa đều đã sẵn sàng chờ đợi xuất phát, trước mắt bọn họ sẽ đến rừng Linh Vũ thực hiện bài kiểm tra hai lần một năm này.
Ở nơi đó, một số người trong số họ có thể sẽ đạt được cảm ngộ đột phá, trong khi một số người có thể sẽ phải bỏ tính mạng của họ ở nơi rừng rậm kia mãi mãi.
Mấy trăm chiếc xe ngựa đã xếp thành hàng ngay ngắn, lần lượt đi ra từ cổng lớn học viện Phong Hoa.
***
(*) Thôn tính: tức chiếm đoạt, ở đây có nghĩa là ăn (hoặc nuốt).