“Ngươi trở về nói với Quân Tà, xem nàng ấy có cần chuẩn bị gì không?” người lên kế hoạch là Quân Vô Tà, Hoa Dao nghĩ nàng có quyền được biết hướng đi của sự việc.
“Mọi người đang chờ đợi trong khoảng thời gian này sao?” Kiều Sở vừa nghĩ liền hiểu được nguyên do trong đó, Hoa Dao vừa mới thay thế Kha Tàng Cúc không lâu, mặc dù hắn có hiểu về Kha Tàng Cúc đôi chút nhưng muốn bắt chước giống y như đúc thì cần phải có một khoảng thời gian để điều chỉnh, hơn nữa tính cách Kha Tàng Cúc lại bất thường, hầu như sẽ không chủ động đi tìm Tần Nhạc, nếu như mạo muội đưa ra những yêu cầu này với Tần Nhạc, nói không chừng sẽ khiến Tần Nhạc cảm thấy ghê hồn, chi bằng cứ ôm cây đợi thỏ chờ ông ta tự tới.
Hoa Dao gật đầu công nhận.
Kiều Sở lập tức tỉnh táo tinh thần: “Được, ta sẽ đi nói với Tiểu Tà Tử.”
Nói xong, Kiều Sở không ở lại lâu, vọt ra ngoài cửa sổ nhanh như chớp.
Hoa Dao giật giật khóe miệng nhìn cửa sổ đang mở, ngày mai hắn sẽ cho người đóng đinh cái cửa sổ này lại.
Kiều Sở lập tức tìm được Quân Vô Tà, quả nhiên người này còn ngồi xổm ở bên kia vườn thuốc, hắn tiến lên một bước lớn: “Ngày mai Tần Nhạc muốn gặp Hoa... Kha Tàng Cúc, Hoa ca hỏi ngươi có cần chuẩn bị gì không?”
Quân Vô Tà đứng dậy, vẻ mặt hiểu rõ.
“Ngày mai đem nó cho Hoa Dao, lúc gặp Tần Nhạc nói chuyện hãy mang theo nó.” Không biết Quân Vô Tà xách từ đâu ra một con Hắc Miêu, Hắc Miêu dùng cặp mắt tròn vo nhìn Kiều Sở.
Kiều Sở hơi sững sờ, tiểu Hắc Miêu này thoạt nhìn sao lại thấy quen mắt thế.
“Đây là giới linh của ngươi?” Hắn cuối cùng cũng nhớ ra! Ngày ấy lúc bọn họ bị ném vào gác xép, con mèo này liền trốn sau cái giá, nhưng từ đó về sau hắn không hề gặp lại nó nữa.
“Chắc hẳn Tần Nhạc sẽ không phát hiện ra sự đặc biệt của nó.” Tiểu Hắc từ trước đến nay không phải là giới linh, trên người của nó không có lực linh hồn của giới linh, cho dù là có thì Tần Nhạc cũng sẽ không phát hiện ra nó có gì đặc biệt, chỉ nghĩ nó là một con Hắc Miêu thông thường.
Kiều Sở gật gật đầu, vừa hướng về phía con mèo vươn tay ra muốn sờ một cái, vừa nói với Quân Vô Tà: “Giới linh của ngươi là con hắc thú hôm đó?” Hắn vẫn chưa quên con hắc thú oai phong lẫm liệt trong phòng ngầm dưới đất ngày ấy.
“A!” Cái tay vừa mới vươn tới đã bị Hắc Miêu giương móng vuốt, Kiều Sở dở khóc dở cười nhìn Tiểu Hắc Miêu ngạo kiều.
Đột nhiên hắn ngây ngẩn cả người, hắn để ý tới lông trước ngực của Hắc Miêu có một đường màu vàng tựa như tia chớp, cái vệt này hắn cũng đã nhìn thấy qua trên người con hắc thú hôm đó, vị trí và hình dạng đều giống nhau như đúc.
“Nó...” Kiều Sở khó tin chỉ vào Tiểu Hắc Miêu hung dữ, ánh mắt sợ hãi.
“Ừ.” Quân Vô Tà như đoán được ý nghĩ trong đầu Kiều Sở, lên tiếng thừa nhận.
“...” Kiều Sở há miệng, nửa ngày cũng không nói được một câu, trên người con Hắc Miêu này không có mùi của giới linh, cũng không giống giới linh, nhưng... lại có thể biến thành con Hắc Miêu to lớn, đây có thể là Hắc Miêu bình thường sao!
Không đoán được vì sao Quân Vô Tà lại đem tặng con Hắc Miêu này, Kiều Sở chỉ có thể làm theo, hắn càng ngày càng cảm thấy cái tên tiểu tử bình thường không nói một lời này làm việc gì người bình thường khó có thể hiểu rõ, không chừng ngay cả Hoa ca cũng không hiểu được dụng ý của Quân Vô Tà.
Mang theo một con mèo...
Rốt cuộc là để làm gì?
“Đúng rồi.” Quân Vô Tà như nghĩ ra điều gì.
“Cái gì?” Kiều Sở nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp những lời khiến người khác kinh ngạc.
“Ngày mai ngươi canh giữ ngoài phòng ta, đừng để cho bất cứ ai vào, kể cả ngươi cũng vậy.” Quân Vô Tà vừa dứt lời, ôm Hắc Miêu chậm rãi rời đi.