Dung Nhã đưa Quân Vô Tà đến trước nấm mồ vô danh đó, Quân Vô Ta đi lên trước, nhìn tấm bia mộ trống không, đáy mắt tĩnh lặng như nước.
Từ lúc trọng sinh tới nay, tay nàng đã nhuốm đầy máu tươi, để bảo đảm cho Quân gia được vô ưu vô phiền, để Lân Vương phủ có thể đứng vững ở Thích quốc, nàng đã giết rất nhiều người.
Nhưng, người mặc đồ đen đó không phải do nàng giết, song lại chết vì nàng.
Thậm chí ngay cả thi thể của hắn cũng đã nổ nát vụn, trong nấm mồ này, chỉ có miếng xương rắn đó.
Quân Vô Tà nợ hắn một mạng, dù rằng hắn tới bảo vệ nàng vì mệnh lệnh của Quân Vô Dược thì Quân Vô Tà cũng nghĩ vậy.
Bảo vệ nàng, thậm chí không tiếc hi sinh bản thân.
Đó cũng là trung thành phải không.
Quân Vô Tà đứng rất lâu trước tấm bia mộ vô danh, cơn gió trong núi hét gầm thổi mái tóc đen nhánh của nàng tung bay, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn cơn mưa phùn lất phất rơi xuống từ trên bầu trời, cảm giác mát lạnh đi kèm những giọt mưa đó thấm khắp toàn thân.
Lạnh thân, cũng lạnh tâm.
“Cứ trở về trước đã.” Dung Nhã nhìn Quân Vô Tà, có chút không đành lòng, nàng đã vô cùng tiều tụy nhưng còn muốn dầm mưa, còn nhỏ tuổi thế này thì sao chịu nổi?
Quân Vô Tà không lên tiếng, chỉ nhìn bầu trời, nước mưa nện xuống mặt nàng, nhỏ vào mắt nàng, mát lạnh, băng giá gần đến tận xương.
“Nếu ta không để mắt đến muội, rốt cuộc muội muốn giày vò mình đến mức nào nữa?” Chất giọng trầm thấp đột ngột vang lên.
Cả người Quân Vô Tà cứng đờ, còn chưa quay đầu đã rơi vào một vòng ôm ấm áp mà quen thuộc.
Dung Nhã khiếp sợ nhìn nam tử sà xuống từ trên trời, hắn như thiên thần hạ phàm, lặng lẽ không chút tiếng động, lại khiến người ta không thể làm ngơ, cả người nam nhân này đều tràn đầy khí thế khiến người ta e sợ, Dung Nhã căn bản không dám đến gần nửa phân.
“Tiểu Tà Nhi, muội có biết, nhìn thấy muội thế này, ta đau lòng đến mức nào không?” Giọng nói quen thuộc truyền tới từ phía sau, Quân Vô Tà chậm rãi gọi một tiếng: “Ca?”
Xoay cơ thể nhỏ bé của Quân Vô Tà lại, dung mạo anh tuấn vô song của Quân Vô Dược in vào đáy mắt nàng.
Cơn mưa phùn lất phất thấm ướt mái tóc đen màu mực của Quân Vô Dược, chảy xuống khuôn mặt không thể soi mói của hắn, từng tấc từng tấc, ôm trọn lấy đường nét khuôn mặt hắn.
“Tiểu Tà Nhi đừng sợ, ta tới rồi.” Siết chặt Quân Vô Tà vào lòng, Quân Vô Dược thấp giọng an ủi.
Mấy tháng chia cách, thiếu chút nữa thì âm dương cách biệt, đáy mắt Quân Vô Dược ngoài sự thương xót Quân Vô Tà, phần nhiều là sát ý gần như sắp bùng nổ.
Bất luận là ai, kẻ nào dám động vào Tiểu Tà Nhi đều phải chết.
Có lẽ do quá mệt, có lẽ thương tích trong linh hồn quá nghiêm trọng, Quân Vô Tà không thể thốt được câu nào đã hôn mê.
Quân Vô Dược ôm ngang nàng lên, quanh thân đột nhiên hình thành một luồng khí, luồng khí làm bốc hơi tất cả nước mưa trên người hai người, như tạo thành một khu vực khô ráo, nước mưa trên trời rơi xuống không thể chạm vào hai người một chút nào.
Ôm Quân Vô Tà lên, Quân Vô Dược đạp chân, bay về phía học viện Phượng Thê.
Dung Nhã tần ngần tại chỗ, nhìn bóng dáng Quân Vô Dược đi xa thì mới phục hồi lại tinh thần trong thoáng chốc.
“Người này... đừng bảo là tới từ Trung Tam Giới chứ?”
Nghĩ đến đây, lòng Dung Nhã khiếp sợ, vẻ ôn hòa trên mặt hắn rút hết toàn bộ, hắn lập tức vội vã trở về học viện Phượng Thê.
Người đàn ông râu ria đang ngồi bên ao hưởng thụ thú phẩm rượu trong mưa phùn, bất chợt cảm nhận được một thứ khí tức mạnh trước nay chưa từng có đang tới gần với tốc độ cực nhanh, vẻ tản mạn và tùy ý trong mắt ông ta lập tức bị sự sắc bén thay thế!