Bạch Vân Tiên đang đắm chìm trong sợ hãi, sau khi nghe được lời nói này của Quân Vô Tà, hoàn toàn điên rồi, nàng bắt đầu không ngừng giãy giụa, gào rống, nước mắt không ngừng chảy xuống, khốn khổ chật vật.
"Không cần...... không cần...... ta không muốn chết...... ta không muốn chết, cầu xin ngươi buông tha ta, ta cũng không dám đối nghịch cùng ngươi nữa......" Bạch Vân Tiên khóc rống cầu xin tha thứ, nàng rốt cuộc minh bạch, Quân Vô Tà để Mặc Huyền Phỉ dùng độc dược kia trước, vì chính là muốn nàng nhìn rõ ràng hiệu quả sau khi ăn vào độc dược kia.
Cả người hư thối, giống như một khối thi thể đang...... Kia quả thực rất là đáng sợ!
Mặc dù xuất thân từ Khuynh Vân Tông, Bạch Vân Tiên cũng chưa thấy qua độc dược âm độc như vậy.
Bạch Vân Tiên gào đến khản giọng, cũng không cách nào chạy thoát khỏi vận mệnh, binh lính Thụy Lân Quân đem độc dược nhét vào trong miệng nàng, sau khi buộc nàng nuốt vào, cả người Bạch Vân Tiên như bị sét đánh, cứng đờ ở nơi đó, cả người run rẩy giống như sẽ tan ra bất cứ lúc nào.
"Độc dược này sẽ không lấy đi tính mạng ngươi, chỉ là da thịt của ngươi sẽ bị hư thối rơi xuống từng chút một, không cần lo lắng, ngươi sẽ không chết, chờ đến khi chỉ còn lại xương cốt, thịt sẽ một lần nữa được tái sinh trở lại, cho nên ngươi yên tâm, ngươi tuyệt đối không chết được." Ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn Bạch Vân Tiên xấu xí, tiếng nói lạnh băng vang lên, nháy mắt lại làm nước mắt của Bạch Vân Tiên đông cứng.
Bất tử như vậy...... không bằng hoàn toàn chết đi......
Đây chẳng phải có ý là, cả đời này của nàng, đều phải sống giống như ác quỷ?
Không biết sức lực tới từ đâu, Bạch Vân Tiên tránh thoát sự kiềm chế của Thụy Lân Quân, nàng gục xuống ở cạnh chân Quân Vô Tà, lệ rơi đầy mặt khóc lóc cầu tình: "Ta cầu xin ngươi buông tha ta, ta cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi! Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta có thể đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì...... ta...... sư tỷ của ta bọn họ sẽ lập tức đến Thích Quốc, ngươi đừng giết ta, ta cam đoan cái gì cũng đều sẽ không nói......"
Bạch Vân Tiên thật sự luống cuống, nàng đã thả Mẫn Điệp ra và truyền tin tức đi, người của Khuynh Vân Tông, nhiều nhất chỉ còn năm ngày nữa sẽ đến hoàng thành Thích Quốc. Nàng vốn tưởng rằng đây là hi vọng cuối cùng của nàng, nhưng hiện giờ xem ra, Quân Vô Tà cho nàng ăn độc dược vào, chính là mạnh mẽ chặt đứt mơ tưởng của nàng.
Nếu như cả đời này, chỉ có thể lấy bộ dáng như quỷ kia mà sống, nàng tình nguyện đi tìm chết!
Quân Vô Tà vừa lòng nhìn Bạch Vân Tiên cầu xin, hơi nâng tay với Thụy Lân Quân một bên, hai gã binh lính kia lập tức đỡ Bạch Vân Tiên đứng lên lần nữa.
"Dược này có thể ức chế độc trong cơ thể ngươi, ngươi phải duy trì liều lượng, nếu không thối rữa sẽ bắt đầu, đến khi ấy nếu lại ăn vào cũng sẽ vô dụng." Quân Vô Tà lấy ra một viên đan dược nho nhỏ đặt ở trước mắt Bạch Vân Tiên, Bạch Vân Tiên cơ hồ là không chờ nổi liền há mồm nuốt xuống.
Nhìn Bạch Vân Tiên đã nuốt giải dược vào, đáy mắt Quân Vô Tà hiện lên một tia lạnh lùng vừa lòng.
"Nhớ rõ những gì hôm nay ngươi đã đáp ứng, nếu như đổi ý, ta sẽ làm ngươi so với Mặc Huyền Phỉ càng thống khổ hơn." Quân Vô Tà lạnh lùng ném ra cảnh cáo.
Bạch Vân Tiên vội vàng gật đầu, nếm thử qua một số thủ đoạn tàn nhẫn của Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên sớm đã mất đi tư tưởng đấu với Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà để Thụy Lân Quân đem Bạch Vân Tiên cùng Mặc Huyền Phỉ nhét lại vào bên trong nhà giam, hơn nữa lại khiến Bạch Vân Tiên nói ra thông tin về các thành viên của Khuynh Vân Tông tiến đến hoàng thành lần này.
Bạch Vân Tiên ngồi quỳ tại địa lao, trong tay nắm bút, trải giấy trên mặt đất, bên tai đều quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Mặc Huyền Phỉ, chỉ cần nàng vừa nhấc đầu, liền có thể nhìn thấy gian phòng giam đối diện, Mặc Huyền Phỉ đã lộ ra xương cốt, mỗi một cái liếc mắt, đều làm nàng kinh hồn táng đảm.