"Sự tình của Lâm Nhạc Dương là sự thật?" Quân Khanh nhớ tới lời nói hôm nay của phụ thân cùng mình trước khi Quân Vô Tà tới.
Quân Tiển gật đầu trầm trọng, "Việc này có điều kỳ quái, Lâm Nhạc Dương ngày thường là người thành thật, chức quan lại không cao, nhưng đã nhiều ngày nay, tấu chương buộc tội hắn lại nhiều không kể xiết, hoàng đế đã sai người tra rõ việc này."
"Lâm Nhạc Dương đã cứu mạng đại ca, năm đó nếu không phải hắn đúng lúc thông tri đại ca, ở bên trong đại quân có giấu địch nhân, muốn nội ứng ngoại hợp, trận chiến ấy chỉ sợ đại ca đánh sẽ tương đương khó khăn." Quân Khanh thở dài, Lâm Nhạc Dương đối với Quân gia là có ân.
"Đúng vậy, hắn là người thành thật, cũng không phải là ngốc tử, năm đó hắn được đề bạt làm quan trong hoàng thành, lại cùng Lân Vương phủ chúng ta phân rõ giới hạn. Nói vậy là hắn đã nhận ra cái gì đó, mới cố ý làm như vậy, nhiều năm như vậy, chúng ta tuy cùng hắn cùng tồn tại trong hoàng thành, nhưng số lần gặp mặt lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lấy sự khôn ngoan của Lâm Nhạc Dương trong thời gian này, rốt cuộc là người nào, muốn hãm hại hắn?" Quân Tiển có chút không minh bạch, Lâm Nhạc Dương bất quá chỉ là một cái chức quan nhàn tản, không có quyền lợi gì, ngay cả triều đình đều vào không được, lại như thế nào cùng người kết oán?
"Phụ thân chính là muốn điều tra rõ việc này?" Quân Khanh nói.
Quân Tiển than nhẹ, "Hắn đối với đại ca ngươi có ân, lại là một người thành thật, nếu không có sự tình năm đó cùng Quân gia ta có quan hệ, hoàng đế sao lại hoài nghi một cái quan thủ thành biên thuỳ như hắn cùng Quân gia ta cấu kết? Đi vào hoàng thành này, chung quy là bị chúng ta liên lụy."
Quân Khanh sắc mặt thật không tốt, năm đó có một số việc bọn họ vẫn không rõ, thời điểm Lân Vương phủ còn chưa xuống dốc, lúc đại ca hắn còn chưa có lấy thân mình hi sinh cho tổ quốc, lúc hắn còn chưa phải ngồi trên xe lăn, rất nhiều nơi vinh quang hiển hách đều được bọn họ che dấu bảo vệ. Đến sau khi xuống dốc, bọn họ mới có thể chú ý tới, ở dưới những cái vinh quang đó ẩn giấu nguy hiểm.
"Cho người đi tra xét." Quân Tiển bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn thật sự không đành lòng thấy một thế hệ trung lương, bị người hãm hại.
Một trận tiếng đập cửa dồn dập, thình lình vang lên, đánh gãy cuộc nói chuyện của Quân gia phụ tử.
"Tiến vào." Quân Tiển nói.
Một thị vệ Lân Vương phủ quỳ gối trước cửa, sau lưng cảnh sắc đêm khuya mang theo một tia lạnh lẽo.
"Khởi bẩm Lân Vương, Uy Vũ tướng quân ở ngoài cửa cầu kiến."
"Uy Vũ tướng quân? Lý Nhiễm? Hắn hơn nửa đêm, chạy đến Lân Vương phủ ta làm cái gì?" Quân Tiển nhíu nhíu mày.
"Thuộc hạ không biết, tướng quân hắn mang theo không ít binh lính, thần sắc vội vàng."
"Ta đi xem." Quân Tiển đứng dậy, Quân Khanh lại kéo ống tay áo hắn lại.
"Đêm dài sương đậm, phụ thân hãy bảo trọng." Quân Khanh ngụ ý.
Quân Tiển khẽ gật đầu.
Ngoài cửa lớn Lân Vương phủ, hai binh lính giơ lên cây đuốc, chiếu sáng bóng đêm đen nhánh, Uy Vũ tướng quân Lý Nhiễm đứng trước ngựa, trên mặt tràn ngập nôn nóng.
Chợt thấy Quân Tiển đi ra từ Lân Vương phủ, Lý Nhiễm bước nhanh xông lên phía trước, quỳ gối trước mặt Quân Tiển.
"Uy Vũ tướng quân, làm gì vậy?"
"Lân Vương, thỉnh ngươi ra tay!" Lý Nhiễm ôm quyền nói.
Quân Tiển khẽ nhíu mày, "Sự tình gì? Làm ngươi hơn nửa đêm chạy qua đây."
"Lâm đại nhân gia...... Đã xảy ra chuyện." Lý Nhiễm nói.
Quân Tiển trong lòng nhảy dựng, mặt ngoài lại ra vẻ bình tĩnh.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Ti chức phụng mệnh bệ hạ, thỉnh Lâm đại nhân đi hiệp trợ chuyện điều tra tham ô nhận hối lộ. Nhưng thời điểm ti chức đuổi tới, Lâm gia cũng đã xảy ra chuyện. Lâm đại nhân giết cả nhà ba mươi sáu khẩu, thời điểm ti chức đi, hắn còn điên khùng nắm kiếm, kiếm liền cắm ở trước ngực Lâm phu nhân." Trên trán Lý nhiễm toát ra mồ hôi lạnh, căn bản không dám hồi tưởng chính mình mới vừa rồi nhìn đến hết thảy.