Nhưng Quân Vô Tà lại lên tiếng nói: “Đi thì đi.”
Khuynh Vân Tông nàng còn dám lên, huống hồ là đi gặp viện trưởng của một học viện lụi bại?
“Được! Ta đợi các ngươi ở thư phòng của viện trưởng!” Hà Thu Sinh buông những lời khó nghe rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi Hà Thu Sinh đi rồi, lúc này Yến Bất Quy mới thu hồi ánh mắt sắc bén, bất đắc dĩ nhìn về phía Quân Vô Tà.
“Quân Tà, thực ra ngươi không cần...”
“Ta đi.” Quân Vô Tà nói chắc như đinh đóng cột, hai chữ sư phụ này đối với nàng mà nói rất xa lạ, nhưng khi nhìn quan hệ giữa Kiều Sở bọn họ và Yến Bất Quy nàng cũng hiểu ra chút gì đó.
Yến Bất Quy thở dài, tuy Quân Vô Tà không nói nhiều, nhưng ông ta cũng hiểu, tên tiểu đồ đệ này của mình từ trước đến nay nói một là một, lời nàng nói ra chắc như đinh đóng cột, ai cũng không thể thay đổi.
Quân Vô Tà giao Hắc Miêu cho Dung Nhã chăm sóc rồi mới cùng Yến Bất Quy tới thư phòng của viện trưởng.
Dọc đường đi, thỉnh thoảng gặp phải đệ tử học viện Phượng Thê, những thiếu niên kia nhìn thấy Quân Vô Tà và Yến Bất Quy đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán, không một chút tôn kính người làm lão sư như Yến Bất Quy.
Yến Bất Quy đã quen với tất cả thứ này, chưa từng cảm thấy có bất kỳ ấm ức nào, có điều lần này ông ta nhìn Quân Vô Tà đi bên cạnh, thật lòng thấy ấm ức thay tiểu đệ tử của mình.
Nhất cử nhất động của Quân Vô Tà Yến Bất Quy đều nhìn ra được, nha đầu này vốn ngông nghênh, dù đầu lìa khỏi cổ cũng không chịu thiệt nửa phần.
Chỉ sợ nàng chưa từng chịu đựng những ánh mắt khinh miệt như này.
Thực tế thì Yến Bất Quy thật sự đã đoán sai!
Lúc Quân Vô Tà còn chưa bị ép thoái vị, tiếng tăm của nàng khi ở Thích quốc phải gọi là thê thảm, những ánh mắt còn quá đáng hơn thế này cũng không phải chưa từng thấy, có điều...
Nàng chưa từng để ý, bởi vì nàng căn bản không thèm nhìn những người đó.
Ban đầu học viện Phượng Thê rất lớn, thế nhưng sau khi phá đi xây lại kết cấu đã nhỏ đi rất nhiều, nguyên nhân do kinh tế, phòng ốc ở học viện đã nhiều năm không tu sửa, những chỗ tồi tàn nhìn thấy được đều đã thể hiện rõ cảnh ngộ khó khăn như hiện nay của học viện.
Thư phòng của viện trưởng cũng không lớn, nước sơn trên cửa đã bong ra rất nhiều, cỏ dại mọc đầy trên bậc thang, có vẻ vô cùng rách nát.
Đẩy cửa bước vào, một ông lão râu bạc phơ tàn tật đang ngồi ở trước bàn đọc sách trong phòng, trên gương mặt già nua, cặp mắt kia khép hờ, bên cạnh là Hà Thu Sinh đang kể tội Yến Bất Quy và Quân Vô Tà.
Thấy Yến Bất Quy và Quân Vô Tà đến, Hà Thu Sinh không hề ngừng nói, ngược lại càng nói càng hăng say.
Sắc mặt Yến Bất Quy có chút khó coi, nhưng biểu cảm của Quân Vô Tà không chút thay đổi, dường như những lời nhục mạ của Hà Thu Sinh căn bản không lọt lỗ tai của nàng.
“Viện trưởng, người xem xem, hai người này một chút phép tắc cũng không có! Hôm nay ta phải tính toán rõ ràng, mấy ngày này khoản nợ của Đông viện lại hao hụt thêm mười mấy lượng! Nếu lại bỏ qua việc này lần nữa thì cả học viện Phượng Thê đều bị bọn họ làm liên lụy.” Hà Thu Sinh lẩm bẩm.
Vừa nhắc tới tiền, biểu cảm tê dại của viện trưởng lập tức có phản ứng, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Yến Bất Quy và Quân Vô Tà.
“Bất Quy à, rốt cuộc thì bao giờ ngươi mới trả số tiền này vậy? Kéo dài, cũng không phải là cách. Ngươi dung túng tiểu đệ tử của ngươi đánh bị thương đệ tử Nam viện, việc này đã đến tai người nhà người ta rồi, người ta muốn tìm ngươi tính sổ đấy! Nếu đón học viên kia về, chỗ học phí này chẳng phải là lại ít đi một phần hay sao?” Lão viện trưởng tận tình khuyên bảo Yến Bất Quy, gương mặt vô cùng đau khổ.