Một người là viện trưởng của phân viện Phục Linh, một người là viện trưởng của học viện Phong Hoa, có thể nói địa vị của hai người này trong học viện Phong Hoa đều trên tất cả mọi người, bọn họ vốn không cần phải đi che chở cho một tên đệ tử im lặng ít nói!
Giây phút này, toàn bộ bêu danh trên người Quân Vô Tà đã được xoá bỏ, sau này không còn ai dám dùng những lời đồn giả dối kia để nhục mạ nàng nữa!
Bây giờ, đệ tử học viện Phong Hoa không còn căm ghét Quân Vô Tà nữa, mà tràn đầy sự kinh ngạc lẫn khiếp sợ.
Dù nằm mơ bọn họ cũng không thể ngờ, chân tướng sự việc lại như thế này!
Người bọn họ mắng chửi bấy lâu nay lại chính là nạn nhân của tất cả mọi chuyện!
Lý Tử Mộ mới thật sự chính là người thay thế vị trí người khác, vốn không phải Quân Vô Tà!
“Ta có thể làm chứng! Quân Tà không phải loại người như đồn đãi! Nếu như không có hắn, ta vốn không thể rời khỏi rừng rậm Linh Vũ!” Bất thình lình một đệ tử gầy yếu lấy dũng khí bước ra từ trong đám người lên tiếng.
“Ta cũng có thể làm chứng!”
“Còn có ta!”
Tiếp theo đó, mười mấy đệ tử bước ra, bọn họ đều là những người trước đây cùng Lý Tử Mộ đi vào rừng rậm Linh Vũ.
“Lý Tử Mộ là người mới do ta dẫn dắt, lúc đầu ta cũng giống như mọi người, tin lời Lý Tử Mộ, vu oan cho Quân Tà, nhưng cho đến ngày săn linh ta mới biết mình đã sai rồi! Kẻ đê tiện vốn không phải là Quân Tà, mà chính là Lý Tử Mộ!” Một đệ tử khóa trên dẫn dắt Lý Tử Mộ cũng đột nhiên rời khỏi hàng, kể cho mọi người nghe hết những sự việc đã xảy ra trong rừng rậm Linh Vũ.
Những lời này, thời gian qua hắn ta vẫn thường hay nhắc tới, những lúc Quân Vô Tà bị chửi bới, hắn ta cũng cố gắng giải thích giúp nàng.
Nhưng mà lời nói của một tên đệ tử tầm thường như hắn ta thì làm gì có ai tin chứ!
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã khác rồi!
Lời của tên thiếu niên đó lại gây ra một trận xôn xao!
Tất cả mọi người đều không thể ngờ, Lý Tử Mộ lại vô sỉ như vậy, không những cướp vị trí của Quân Vô Tà, còn khắp nơi lan truyền những lời đồn đãi Quân Vô Tà mưu đồ đã lâu, trong ngày hội săn linh vứt bỏ những đồng đội vì cứu hắn ta mà bị thương, mặt dày bám theo đuôi Phạm Cẩm, còn Quân Vô Tà lại không chấp nhặt hiền khích cũ, thu nhận hắn ta!
Chân tướng của sự việc làm cho Lý Tử Mộ từ trên cao rơi xuống vũng bùn, lại khiến cho hình tượng Quân Vô Tà trong mắt mọi người chuyển biến tốt hẳn lên!
Những thiếu niên từng độc mồm độc miệng với Quân Vô Tà, những thiếu niên từng âm thầm chửi bới Quân Vô Tà, những thiếu niên từng nguyền rủa Quân Vô Tà bị đuổi khỏi học viện Phong Hoa, đều xẩu hổ cúi gầm mặt, trong lòng tràn đầy hổ thẹn và áy náy, khiến bọn họ không dám nhìn Quân Vô Tà.
Giờ này phút này, bọn họ cảm thấy mặt mũi của mình như bị ném xuống đất, sự thật của chân tướng như đang giẫm nghiền gương mặt bọn họ dưới nền đất.
Sự ngu ngốc khiến bọn họ xấu hổ không dám gặp người khác.
Bị những lời đồn đãi ảnh hưởng, cùng với việc chưa nhìn rõ chân tướng sự việc đã vội chạy theo đám đông, nghe theo những lời đồn đi bôi nhọ Quân Vô Tà.
Giống như Cố Ly Sinh nói, những gì bọn họ làm mới đúng là bôi nhọ học viện Phong Hoa!
Cố Ly Sinh hài lòng trước biểu hiện của đám đệ tử: “Hôm nay, ta đứng trước mặt tất cả mọi người, một lần nữa mời Quân Tà quay trở về phân viện Phục Linh, hy vọng ngươi đồng ý.” Cố Ly Sinh khiêm tốn nhìn Quân Vô Tà, hơi cúi đầu để biểu thị cho sự áy náy trong lòng.