Có Nhuận Mộc Châu, khoảng thời gian này ở Khuynh Vân Tông, nàng không bao giờ dùng linh lực để kéo dài tốc độ tu luyện!
Lấy Nhuận Mộc Châu trong tay Tiểu Bạch Liên về, Quân Vô Tà cảm nhận được chút ấm áp đó, không biết vì sao trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra vẻ mặt tà mị.
Chỉ trong nháy mắt, Quân Vô Tà ngây ngẩn cả người.
"Quân Vô Dược..." Vài từ không thể nghe rõ từ miệng Quân Vô Tà truyền ra, chân mày của nàng rũ xuống, mày hơi nhăn lại.
Vì sao nàng lại nhớ đến Quân Vô Dược?
Quân Vô Tà nghĩ mãi cũng không hiểu được, vẻ mặt trong đầu rất nhanh bị gạt bỏ, bị nàng ném ra sau đầu, tiếp tục lợi dụng linh lực hấp thu của Nhuận Mộc Châu.
Ẩn trốn ở chỗ tối, Dạ Sát bảo vệ Quân Vô Tà đã sững sờ trong nơi tối tăm, Quân Vô Tà mới vừa nói ra ba chữ, giọng nói rất nhẹ, nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng.
Đó không phải chính là "tên giả" của Gia Tước gia của họ sao!
Gần như trong nháy mắt, một cánh tay của Dạ Sát run lên, thứ màu đen cỡ một ngón út rơi từ ống tay áo của hắn xuống mặt đất, hắn vội vàng lấy tiền giấy mang theo bên mình ra, nhanh chóng viết vài thứ gì đó, để ý sáp nến bị phong kín lại do Tiểu Hắc Xà nuốt vào bụng.
Nhìn theo bóng màu đen biến mất dần dần trong bụi cỏ, Dạ Sát âm thầm thở dài.
Tước gia, thuộc hạ cũng chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi!
Từ sau đêm đó, ban ngày Quân Vô Tà rất ít xuất hiện gần phố thuốc, ngược lại khi màn đêm buông xuống, sau khi những người khác đều đã nghỉ ngơi, nàng mới tiến về phía phố thuốc một mình.
Cách làm của Quân Vô Tà khác hẳn với người thường, thiếu niên cùng khóa vào Tàng Vân phong, nhiều nhất cũng chỉ dám lén lút khua môi múa mép chứ không ai có gan làm trái lại trước mặt Quân Vô Tà.
Kiều Sở đi theo Quân Vô Tà vài lần, mỗi lần đều thấy nàng cắt cắt sửa sửa ở phố thuốc chẳng thú vị chút nào, không muốn đi cùng nữa, nhưng thật ra, thừa dịp này hắn thường xuyên quấy rầy Hoa Dao.
Sau khi dịch dung thành Kha Tàng Cúc, mỗi ngày Hoa Dao đều có việc phải làm, đó là làm ra vẻ cao lãnh, nghênh ngang kiêu ngạo với các đệ tử xu nịnh, cuộc sống cực kỳ nhàn nhã. Đêm hôm đó, Kiều Sở lại nhẹ nhàng theo lối cửa sổ vào phòng Hoa Dao mà không gây tiếng động. Hoa Dao vừa mới thay quần áo xong chuẩn bị đi ngủ, vừa thấy kẻ hồ đồ kia đi từ cửa sổ vào mặt đã u ám lại.
"Này! Hoa ca, đừng dùng khuôn mặt đó nhìn chằm chằm ta như vậy, đau mắt đó." Ánh mắt Kiều Sở vô cùng muốn ăn đánh, dáng vẻ không nỡ nhìn thẳng.
Hoa Dao nắm cây lược gỗ bị gãy trong tay.
"Ngươi đến đây làm gì!" Hoa Dao rất muốn giết chết đồ ngu ngốc này, ngoài làm cho người ta bực bội hắn còn có thể làm chút việc của loài người không?
Kiều Sở nghênh ngang ngồi xuống trước bàn, thông thạo rót một chén nước rồi uống một hơi cạn sạch: "Ta đến xem tình hình của huynh ở bên này thế nào, trước đó hai người thương lượng hay lắm, nhưng qua nhiều ngày như vậy sao không thấy động tĩnh gì? Cả ngày Tiểu Tà Tử không chạy đến gác xép chế thuốc mà ngẩn ngơ thì là lẻn đến phố thuốc mà ngẩn người, mỗi ngày huynh cũng ăn không ngồi rồi, rốt cuộc khi nào hai người mới hành động? Ta đã nhàm chán muốn chết rồi."
Kiều Sở nghĩ mãi cũng không hiểu, lúc trước ba người đó nói năng hùng hổ, sau ngày hôm đó, hai vị này lại chẳng có động tĩnh gì?
Không phải nói muốn khiêu khích mâu thuẫn của các trưởng lão và Tần Nhạc, đến thời cơ tiêu diệt Khuynh Vân Tông sao? Rốt cuộc bọn họ hành động gì chứ!
Hoa Dao thở dài thật mạnh, xem như hắn đã hiểu. Nếu không nói rõ ràng với tên này, hắn tuyệt đối sẽ dồn ép mình đến mức thấy phiền phức mà chết.
"Ngày mai Tần Nhạc muốn tới Tàng Vân phong." Hoa Dao nói.