“Đồng Tinh Minh đến rồi? Còn dẫn theo Đồng Tử Họa nữa hả? Bọn họ đến làm gì?”
Tư Phu đứng lên, trong mắt đầy vẻ lo lắng, sắc mặt Đồng Thế Tân cũng hơi khó coi.
“Còn có thể làm gì? Chắc chắn vẫn là vì chuyện Sở Vĩnh Du đánh Đồng Tử Họa, anh hai Đồng Tinh Minh này đã đã tự mình ra mặt, xem ra chuyện này còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du còn bình tĩnh bóc trứng gà, Tư Phu lập tức nổi giận.
“Sở Vĩnh Du, sao cậu làm như không có chuyện gì vậy, việc này là ai gây ra, hả!”
“Mẹ, không sao đâu, bọn họ đến để xin lỗi đấy.”
E rằng chỉ có Đồng Ý Yên tin những lời này thôi, hai người đã quên câu nói đùa của Sở Vĩnh Du, nhưng cô lại nhớ rõ, trước mười giờ, cả nhà chú hai sẽ đến xin lấy lại hợp đồng xưởng gạch, bây giờ thật sự xem như đúng rồi sao?
Cho dù thế nào, nếu là Đồng Tử Họa thì không sao, nhưng cả chú hai Đồng Tinh Minh cũng đến rồi, không mở cửa cũng không được.
Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa nhanh chóng đi vào, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
“Sở Vĩnh Du, chú hai của con đến này, còn không mau tới chào hỏi đi!”
Đồng Thế Tân cười tiếp đón, nhìn thấy Sở Vĩnh Du vẫn đang không nhanh không chậm ăn bữa sáng thì hận đến mức ngứa răng.
“Chào hỏi? Bọn họ xứng sao?”
Nghe thấy câu này, Đồng Ý Yên biết có phiền phức lớn rồi, nhưng khiến bọn họ bất ngờ là Đồng Tinh Minh lại cười nói.
“Không sao, đều là người trong nhà, không cần để ý phép tắc thế, Vĩnh Du, cháu ăn bữa sáng tiếp đi, ăn xong chúng ta lại nói.”
Gì cơ…
Cả nhà ba người đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ông hai Đồng Tinh Minh nham hiểm nhất, chú trọng mặt mũi nhất trong nhà lại cũng có ngày hòa nhã dễ gần như thế á? Quan trọng còn là với Sở Vĩnh Du đã đánh con trai mình, không thực tế lắm nhỉ.
Đồng Tinh Minh cười, nhưng trong lòng lại rất căm hận Sở Vĩnh Du.
Nếu không phải tối qua sau khi đi tìm ông cụ nói rõ mọi chuyện, ông cụ lại kêu ông ta tự xử lý, nếu không sẽ lập tức lấy lại tất cả mọi thứ, ông ta sẽ đến cái nơi thấp kém này với con trai vào lúc sáng sớm sao?
Xấu hổ ngồi một lúc, khó khăn lắm mới đợi được Sở Vĩnh Du ăn xong, trước đó đã bàn bạc, Đồng Tử Họa chuẩn bị xin lỗi trước, nếu không chuyện này sẽ rất khó xử lý.
Tuy trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng dính dáng đến việc vay vốn, mặt mũi gì cũng đều không quan trọng.
“Sở Vĩnh Du, tôi…”
“Vợ, con gái sắp tỉnh rồi, anh đi lên xem thử.”
Nhưng Sở Vĩnh Du đứng dậy lại hoàn toàn không đi về phía phòng khác mà lại đi về phía cầu thang.
Đồng Tử Họa lập tức nổi giận, cuối cùng Đồng Tinh Minh cũng không nhịn được nữa, đúng dậy chỉ trỏ nói.
“Sở Vĩnh Du! Cậu đừng có mà ngông cuồng, quá lắm chỉ là cái danh ảo khách hàng VIP vinh dự của ngân hàng Hoa Thụy mà thôi, cậu thật sự tưởng có thể khống chế được vận mệnh của công ty Bất động sản Hoa Phong chúng tôi à?”
Sở Vĩnh Du dừng chân lại, xoay người khinh thường nói.
“Thái độ mới vào nhà khi nãy, tôi tưởng các người đã học được một bài học rồi, bây giờ xem ra chỉ là ngoài mặt mà thôi, nếu ông đã nghĩ không khống chế được vậy thì cút đi, nếu không thì đứng có làm ra vẻ.”
Ba người Đồng Ý Yên vẫn còn rất mơ hồ, nghe không hiểu gì cả.
“Ngông cuồng, còn không phải là ngông cuồng bình thường!
Hai cha con Đồng Tinh Minh tức giận đến mức cả người run rẩy, đặc biệt là Đồng Tinh Minh, địa vị ở nhà của ông ta gần như đứng đầu, ở Thành phố Ninh này cũng xem như một nhân vật có chút uy tín danh dự, hôm nay lại bị lớp con cháu như Sở Vĩnh Du dạy dỗ, đúng là buồn cười, bèn nhìn Đồng Thế Tân nói.
“Chú ba! Chú đúng là tìm được một thằng ở rể tốt ghê. Sở Vĩnh Du nhập ngũ có công áp tải vật tư, ngân hàng Hoa Thụy tặng cho nó một tấm thẻ vinh dừ, không ngờ nó lại sử dụng thứ này phá hoại việc vay vốn năm trăm triệu của công ty Bất động sản Hoa Phong và ngân hàng Hoa Thụy.”
Nói đến đây, Đồng Tinh Minh cũng suy nghĩ có logic hơn, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
“Bây giờ ông cụ rất tức giận, không có khoản vay này sẽ không thể khỏi công tiểu khu mới, ảnh hưởng rất nhiều thứ, có lẽ chú cũng hiểu trước đêm nay nếu Sở Vĩnh Du không thay đổi ý định, thì ngày mai không phải tôi đến đây đâu, mà là ông cụ đó.”
“Chúng ta đi thôi!”
Đến trước cửa, giọng nói của Sở Vĩnh Du lại vang lên.
“Cũng xin trả lại các người một câu, nếu trước mặt trời lặn vẫn không hiểu rõ tình cảnh của mình, thì không cần đến nữa.
Đồng Tinh Minh và Đồng Tử Họa hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài, lên xe, Đồng Tử Họa còn hơi lo lắng.
“Ba, cách này có được không thế? Ông nội đã nói nếu trước hoàng hôn còn không xử lý xong, chúng ta sẽ…”
“Yên tâm, cho dù Sở Vĩnh Du nhập ngũ bốn năm, bây giờ trở về cũng chỉ là một thằng ở rể vô dụng thôi, ba tạo áp lực cho chú ba của con, ha hả, chắc chắn sẽ được.”
Trong nhà, Sở Vĩnh Du đang muốn lên lầu bị Đồng Ý Yên kéo lại.
“Hôm qua anh kêu tôi đến ngân hàng là vì chuyện này hả?”
“Đúng.”
Đồng Thế Tân và Tư Phu ngồi trên sofa coi như đã hiểu rõ, Đồng Thế Tân thở dài nói.
“Sở Vĩnh Du, cậu vẫn nên đi nói với giám đốc một tiếng đi, lần này nếu khoản vay thật sự bị thất bại, sẽ không chỉ mỗi chú ba cậu bị liên lụy, cả ông nội cậu nữa, nếu ông cụ tức giận, rất có thể cả nhà chúng ra sẽ bị đuổi khỏi nhà đó, hiểu không?”
Còn Tư Phu ở bên cạnh lại không nghĩ thế, ngược lại còn cười nói.
“Kệ đi, con rể, lần này mẹ ủng hộ con, cả ngày Đồng Tinh Minh đó diễu võ dương oai trước mặt chúng ta, ngay cả tiểu bối Đồng Tử Họa cũng mất đi sự kính trọng cơ bản, không cần quan tâm, xem bọn họ làm thế nào.
Trong chốc lát Đồng Ý Yên cũng không nói gì, từ trong đáy lòng, cô cũng muốn trút giận, dù sao đi đến bước này rồi, còn để ý làm gì nữa.
“Thật sự là hết cách nói chuyện với các người, được, đợi đến lúc ông cụ tức giận rồi thì đừng có hối hận!”
Dưới cơn tức giận, Đồng Thế Tân phất tay bỏ đi, sửa soạn một lát rồi ra ngoài.
Trước khi ăn cơm trưa, Sở Vĩnh Du ngồi chơi với Hữu Hữu trong phòng khác.
“Ba là khủng long lớn…”
Sở Vĩnh Du cầm một đồ chơi khủng long bạo chúa chậm rãi đến gần Hữu Hữu, còn Hữu Hữu lại không sợ chút nào, đột nhiên giơ tay phải lấy chiếc xe tăng kia ra.
“Ầm ầm! Con có xe tăng lớn, khủng long bạo chúa mau chạy đi!”
Sở Vĩnh Du giả vờ chạy trốn, khiến Hữu Hữu cười đến mức run cả người.
“Hữu Hữu, con thích xe tăng lắm ư?”
Hữu Hữu gật đầu thật mạnh.
“Dạ ba, con thích xe tăng nhất, anh Lâm Sinh nói với con là xe tăng rất hay, có thể bảo vệ người nhà của mình.
Sở Vĩnh Du như hiểu ra điều gì, chuển ra ngoài mua sắm, con gái của chiến thần như mình, sao có thể chỉ có mấy món đồ chơi như thế được.
Sở Vĩnh Du kêu Hữu Hữu chơi một mình trước, tìm đế Đồng Ý Yên.
“Vợ, anh muốn xem giấy khai sinh của Hữu Hữu một chút.”
Đồng Ý Yên nhíu mày, nhưng cô vẫn đến một căn phòng lấy giấy khai sinh ra, vừa đưa qua vừa nói.
“Bây giờ con gái tên Đồng Hữu Hữu, nếu anh muốn đổi họ về, ít nhất bây giờ vẫn chưa được, đợi tôi tha thứ cho anh rồi, tôi mới có thể nghĩ đến chuyện bổ sung mấy điều thiếu vào được.”
Sở Vĩnh Du cũng không có ý kiến gì với chuyện này hết, đây là nghiệp anh gây ra.
Xem một hồi, tay Sở Vĩnh Du độ nhiên run rẩy.
“Sinh nhật ba tuổi của Hữu Hữu sắp đến rồi à?”
Danh Sách Chương: